Vương Minh nhất thời không kịp phản ứng: “Liều mạng, liều mạng cha?”
Khấu Thu vứt thức uống vào thùng rác: “Thực thời thượng đúng không. Nghe nói gần đây rất lưu hành loại chơi đùa này.” Nói xong, hắn nhấn chuông gọi phục vụ vào.
“Lấy loại rượu đắt nhất ra đây, chọn một con số may mắn đi, 88.”
Phục vụ tuy không hiểu ra sao, nhưng nghĩ đến đây là đại kim chủ, nhanh chóng đi lấy rượu.
Vương Minh nhất thời bị khí thế của hắn làm kinh sợ, chẳng lẽ thật sự có bối cảnh?
Nhưng ngay khi Khấu Thu lấy điện thoại ra, nhìn thấy nhãn hiệu sơn trại cùng màn hình miểng chai, chút ít lo lắng ấy đã nhanh chóng tan thành mây khói. Thì ra là đang cố làm ra vẻ, hắn nhìn Khấu Thu nhếch môi một cái: “Hôm nay anh sẽ xuống xác với cưng.”
Khấu Thu gật đầu: “Hay lắm, mọi người đang ngồi làm chứng nhé, chơi đến khi anh ngay cả quần chíp cũng không chừa.”
Thực rõ ràng, câu này có hai hàm nghĩa đã bị Vương Minh hiểu lầm đến một trình tự xấu xa nào đó. Hắn cười *** tà: “Đừng nóng vội, có cả một buổi tối cơ mà.”
Khấu Thu lướt vài cái lên màn hình di động, nhanh chóng có người nhận cuộc gọi.
Lúc này Khấu Quý Dược đang xem tư liệu, nhìn mắt đồng hồ treo trên tường: “Sao giờ còn không đi ngủ?”
Khấu Thu: “Đạo diễn mời khách, đang ở KTV.”
Khấu Quý Dược nhíu mày, không đồng ý: “Con nít con nôi, đi đến đó làm gì.”
Khấu Thu nhún nhún vai, ánh mắt xẹt qua Vương Minh trong mắt không chút nào che lấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-vao-hao-mon-he-thong-thay-doi-khi-chat/532080/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.