Nhân viên công tác đi gọi Thẩm Thanh Hữu, cảnh Khấu Thu quay dời lại.
Bán vịt nướng: “Trận gió vừa rồi rất ma quái. Nói, là do ngươi làm đúng không?”
Khấu Thu liếc nhìn hắn: “Sao? Ngươi định hát |Chinh Phục| cho ta nghe?”
Bài hát của ca sĩ Na Anh
Nói xong, hắn vứt cuốn kịch bản qua một bên: “Giờ thì nói đi.”
Bán vịt nướng không hiểu: “Nói cái gì?”
“Thuộc tính của ngươi?”
Bán vịt nướng làm bộ như nghe không hiểu.
Khấu Thu cũng không vội, không nói gì, bình tĩnh chờ đợi.
“Phẫn nộ.” Thanh âm thật nhỏ như muỗi kêu.
“Cái gì?”
“Phẫn nộ.” Còn nhỏ hơn hồi nãy, nhỏ như thầm thì.
Khấu Thu: “… Ngươi cứ đùa.”
Bán vịt nướng đơn giản làm bình bể không sợ nát: “Ta chính là Phẫn Nộ, ta có chứng cớ!” Nói xong, cầm lấy tay Khấu Thu đặt lên ngực mình: “Không tin ngươi cứ sờ.”
Trong nháy mắt, bàn tay cách lớp vải dệt dán lên da thịt, cát bay đá chạy, cuồng phong gào thét. Trùng hợp Thẩm Thanh Hữu đang đi tới vừa vặn đứng ở chỗ ngược gió, bị thổi đến ngã trái ngã phải.
Ánh mắt mọi người đều bị Thẩm Thanh Hữu hấp dẫn. Tuy giống như ngã xuống, nhưng thần kỳ chính là hắn thế nhưng vẫn duy trì một loại cân bằng quỷ dị, không bị ngã sấp xuống. Tựa như một đoạn dây muốn đứt nhưng vẫn dây dưa níu kéo, làm người nhìn xem có chút khó chịu, còn không bằng ngã mọe cho rồi.
Thẩm Thanh Hữu vốn định mở miệng gọi trợ lý đến dìu hắn, đáng tiếc trợ lý đã sớm bị thổi bay ra đằng xa, hắn đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-vao-hao-mon-he-thong-thay-doi-khi-chat/532078/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.