Lận An Hòa đi rồi, Lận Ngang cũng nhanh chóng rời đi, dư lại trong phòng đám tiểu bạch kiểm cùng trai lơ.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Áo bị kéo, tóc vàng quay đầu lại, cười ngượng: “Ta đi lạc, ta phải về, nếu không người nhà sẽ lo lắng.”
Khấu Thu hiểu biết gật gật đầu, thâm minh đại nghĩa nói: “Đúng là có người nóng ruột nóng gan chờ tung tích của ngươi, hiện tại ta đi gọi điện thoại cho hắn.”
Thâm minh đại nghĩa: hiểu biết đúng sai rõ ràng
Tóc vàng vội vàng nắm lấy tay hắn, ủ rũ: “Đừng mà.”
Khấu Thu: “Ta không nhận ăn cơm mềm.”
Tóc vàng: “Chết cũng không làm việc.”
Khấu Thu bấm nhật ký cuộc gọi, chuẩn bị nhấn nút gọi.
Tóc vàng ôm lấy thắt lưng hắn, quỳ xuống gào thét: “Ngươi muốn làm gì?”
Khấu Thu: “Tiễn ngươi đi chết.”
Tóc vàng trừng mắt như nai con lên án: “Ngươi muốn giao ta ra?”
Khấu Thu ý chí sắt đá, không vì ánh mắt đáng thương hề hề của hắn mà ảnh hưởng.
Tóc vàng: “Mọi việc phải thương lượng cái đã. Ngươi muốn cái gì, chỉ cần không cần làm việc, chúng ta đều có thể thương lượng.”
Khấu Thu: “Kiêu Ngạo là ai?”
Tóc vàng lắc đầu: “Thân phận Kiêu Ngạo chỉ có Tham Lam biết.”
Ngón tay lần nữa trở lại nút gọi.
Tóc vàng la lên: “Nhưng ta biết nơi ở của một người khác.”
Khấu Thu: “Ai?”
Tóc vàng: “Ta không rõ ràng thân phận hắn lắm.” Nhưng nhanh mồm nói: “Nhưng ta khẳng định hắn cũng giống ta. Tính cách tương đương sẽ có tâm linh cảm ứng, lúc trước cũng nhờ điều này ta mới lợi dụng được Tham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-vao-hao-mon-he-thong-thay-doi-khi-chat/532072/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.