Tên trộm đầu tiên bị vầng ánh sáng thánh nhân này hù sợ, sau đó như tỉnh mộng, khí huyết dâng lên vung dao xông tới.
Tên thanh niên kia nhũn chân, té ngã vào ngực Khấu Thu.
Khấu Thu nhìn gương mặt trắng bệch của đối phương, hiển nhiên đối phương đã ngất xỉu. Hắn nhướng mày nhìn tên cướp, lạnh lùng nói: “Ngươi hù hắn chết, đền tiền.”
Chắc chưa từng thấy người nào nhát gan đến thế, tên cướp đứng tại chỗ chần chờ một chút, nhìn thanh niên ngồi phịch trong ngực Khấu Thu, phun nước bọt: “Gà công nghiệp.”
Nói xong, đại khái cũng sợ cảnh sát đến, chạy mất.
“Hắn đi rồi sao?” Ánh mắt thanh niên híp thành một khe.
Khấu Thu buông tay ra, thanh niên xém nữa té chổng vó: “Lần sau giả chết đừng ngồi trong ngực tôi.”
Thanh niên ủy khuất.
Khấu Thu không quan tâm hắn, tính tiền xong liền rời đi, tên thanh niên kia cũng đi theo. Khấu Thu quẹo trái, hắn cũng quẹo trái, cho đến khi Khấu Thu chạy đi, hắn bỗng nhiên quát to một tiếng: “Đứng lại!”
Nói xong, hắn vọt tới bên người Khấu Thu, ngăn người lại. Sau đó ngồi xổm xuống, ôn nhu nhìn chăm chú con kiến cách chân Khấu Thu 1cm. Cho đến khi con kiến đi đến nơi an toàn, hắn mới đứng lên, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cậu xém nữa đã làm tổn thương nó.”
Khấu Thu: “Bệnh viện tâm thần trạm 208. Đi đến nhà thờ phía trước, sau đó qua vài cái ngã tư là tới.”
Nói xong, còn vươn ngón trỏ chỉ hướng, mỉm cười.
Sự thật chứng minh, hắn gặp được chính là một thanh niên có tinh thần tiểu cường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-vao-hao-mon-he-thong-thay-doi-khi-chat/532067/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.