Trước mắt một mảnh rực hồng.
Có nhìn từ hướng nào, cũng thấy vô cùng chói mắt. Kiệu phu nâng thực ổn, nhưng Khấu Thu vẫn như trước thấy không cân bằng. Bên trong kiệu lúc ẩn lúc hiện, cao thấp xóc nảy, lỗ tai đều là cổ nhạc, hắn cảm thấy mình như đang loi nhoi bên trong nhịp trống.
An Minh xuống xe, ấn chuông cửa Lận gia, thấy không có người đến mở cửa. Vì thế hắn lấy điện thoại ra gọi Khấu Thu, đô đô vài tiếng điện thoại mới thông.
Bên kia rất ầm ĩ, tiếng tấu nhạc rất quen thuộc. Hắn ngắm nhìn đội ngũ thật dài mới đi, khẳng định hai người cách nhau không xa.
“Ngươi ở nơi nào?”
Đang trên kiệu hoa, Khấu Thu: “Đang được táng thân trong phong quang vô hạn.”
An Minh: “… Bên kia rất ồn ào, ngươi đang ở gần đó.”
Khấu Thu: “Thầy cũng nghe thấy sao? Dàn nhạc chuyên môn vì tôi diễn tấu nhạc buồn.”
An Minh: “Chi bằng ngươi nói ngươi đang trong kiệu hoa thì còn càng đáng tin hơn một chút.”
Khấu Thu: “… Xin lỗi, tôi đã đi tìm chết trên đường, để thầy leo cây rồi.”
An Minh ngược lại không chút quan tâm, chỉ hỏi: “Có người đón rồi sao?”
Khấu Thu hơi xốc mành lên, nhìn đội ngũ thật dài: “Rất nhiều người.”
An Minh: “Đủ phong quang?”
Khấu Thu đỡ trán: “Vấn đề ở chỗ, rất là phong quang.”
“Vậy là tốt rồi, lát nữa gặp.” Nói xong, An Minh cúp điện thoại.
Khấu Thu kéo tấm mành lên: “Với tốc độ hiện tại của các ngươi, nhất định sẽ đến trễ. Cứ thả ta xuống ven đường, ta tự bắt xe đi là được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-vao-hao-mon-he-thong-thay-doi-khi-chat/532061/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.