Khấu Quý Dược: “Nó đi chơi gái?”
An Minh: “Không có.”
Sắc mặt Khấu Quý Dược vừa mới dịu đi, chợt nghe đầu điện thoại bên kia, An Minh ho khan hai tiếng: “Nghe nói… nó… bị chơi.”
Giây tiếp theo giây, Tả Nhất mắt mở trừng trừng nhìn lá bài ‘đông phong’ trên tay Khấu Quý Dược hóa thành bột phấn, chảy xuôi xuống mặt bàn.
Không gian vô cùng yên tĩnh.
Người vốn thích yên tĩnh như Tả Nhất, lúc này ánh mắt gim chặt vào những lá bài trên bàn, giống như hy vọng có thể nhìn nó sống lại, kêu hai tiếng, so với không khí hiện giờ còn đỡ hơn.
Cuối cùng vẫn là Lận Ngang mở miệng trước: “Không phải chuyện gì lớn, đón đứa nhỏ về trước rồi nói.”
Lận An Hòa: “Nói không chừng chỉ là hiểu lầm thôi.”
Tả Nhất: ‘Không phải chuyện gì lớn’, ‘chỉ là hiểu lầm’ thôi sao. Sao mấy người không nghĩ đến cảm giác của mấy lá bài khi bị mấy người bóp nát thành bột phấn đi?
Trong phòng thẩm vấn
Mặc Vấn nhìn chằm chằm hai người đối diện không chịu phối hợp, bình tĩnh nói: “Tên.”
Khấu Thu cố ý lên giọng, làm giọng nói trở nên bén nhọn: “Yên Tĩnh.”
Mặc Vấn: “Nghe lời thì sống, chống lại thì chết. Muốn tranh thủ được khoan hồng, đây là cơ hội cuối cùng.”
Khấu Thu: “Tôi tên Yên Tĩnh.”
Từ trước đến giờ, mỗi ngày đều dùng tên này gạt người, Mặc Vấn cười lạnh: “Thế cũng thật trùng hợp, tôi tên Mặc Vấn.”
Nói xong ngả người dựa vào ghế. Tuy không nói lời nào, nhưng trên người bỗng phát ra một cỗ khí thế làm người không thở nổi.
Khấu Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-vao-hao-mon-he-thong-thay-doi-khi-chat/532056/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.