Thủy Sam ra sức duy trì thái độ người thầy mẫu mực: “Các em không cần quá lo lắng. Khấu Thu có lẽ không khỏe mà thôi.”
Hai chữ ‘mà thôi’ đặc biệt nhấn mạnh.
Mọi người: tuy ngay từ đầu quả thật không quá thích Khấu Thu. Nhưng sau một thời gian, cũng thấy người này không tệ lắm. Lần trước ở trên lớp dùng hai cách để giải đề toán đã làm cả lớp kinh diễm.
Quan trọng nhất chính là, người ta đều đã rơm rớm nước mắt, làm sao có thể chỉ là ‘mà thôi’.
Trần Nhạc Thiên đột nhiên lạnh lẽo nói: “Thầy nói dối mà không thấy ngượng hay sao?”
Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng lúc này không khí lặng ngắt như tờ, rất rõ ràng truyền đến tai mỗi người.
Đối mặt với phương thức biểu đạt tình yêu thịnh hành nhiều năm trước đây. Ngón tay Thủy Sam chỉ cửa lớp, mỉm cười nói: “Em… cũng đến phòng y tế đi.”
Ánh mắt Trần Nhạc Thiên sáng lên, ‘xoát’ một cái lao đến cửa.
Thủy Sam: … Nhịn! Nhất định phải nhịn xuống!
Trần Nhạc Thiên ‘bốn vó sinh phong’, một đường chạy vội tới cửa tòa nhà dạy học. Vừa nhìn thấy quang cảnh phía trước thiếu chút nữa là té cầu thang.
Một người ‘mặt đen’ ngồi trên cầu thang, phơi nắng, nhắm mắt dưỡng thần.
“Yêu quái a!”
Khấu Thu mở to mắt: “Ngại ngùng, là người.”
Trần Nhạc Thiên thật cẩn thận đến gần: “Mặt cậu bị sao thế?”
Khấu Thu lần nữa nhắm hai mắt lại: “Mặt nạ dưỡng da chiết xuất từ thực vật loại mới nhất, có muốn thử một chút hay không?”
Hắn rút một cái chai từ trong túi quần.
Trần Nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-vao-hao-mon-he-thong-thay-doi-khi-chat/532054/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.