Trong không khí quỷ dị trầm mặc, Khấu Thu bình tĩnh bước qua trái mấy bước, lựa thức ăn vào dĩa: “Thật ra tôi đến lấy hoa quả, mấy người cứ tiếp tục đi.”
Khấu Bân Úc nhịn không được đỡ trán, đứa ngốc này.
Nam tử trung niên kinh ngạc nói: “Ách, thứ cậu lấy hình như là cà chua.”
Khấu Bân Úc thật sự nhìn không được, quyết định động thân trợ giúp tam đệ nhà mình thoát ly khốn cảnh, vội vàng bỏ thêm mấy thứ vào dĩa của hắn.
Khấu Thu nhìn hắn một cái, cau mày nói: “Anh xác định dưa chuột thuộc loại hoa quả?”
Khấu Bân Úc: “… Anh có việc, đi trước.”
Sau đó yên lặng đi ra lối ra.
Khấu Thu ngửa đầu nhìn trời, hắn giống như đoạt lời kịch của mình.
Lận An Hòa khó hiểu cảm thấy vẻ mặt oán niệm của Khấu Thu thực đáng yêu. Trước giờ không thiếu các tiểu thư khuê các ở trước mặt hắn giả vờ đáng yêu nhưng hắn nhìn một cái liền nhìn thấu, diễn xuất chỉ làm người khác chán ghét. Thiếu niên trước mắt, nháy đôi lông mi mảnh khảnh, ánh mắt vô tội, không khỏi làm người khác sinh ra cảm giác muốn tiến lên nhéo mặt một cái.
Khấu Thu nhìn thấy dưa hấu yên lặng tiến vào dĩa mình, nghi hoặc mà nhìn theo chủ nhân dưa hấu.
Lận An Hòa: “Ăn cái này.”
Khấu Thu chỉ vào hoa quả đặt sau dưa hấu: “Có thể đổi thành cái kia không?”
Lận An Hòa: “Cậu thích vải?”
Khấu Thu: “Không, do nó mắc hơn thôi.”
Nam tử trung niên kinh ngạc nhìn Lận An Hòa trước giờ luôn lãnh khốc vô tình lại thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-vao-hao-mon-he-thong-thay-doi-khi-chat/532023/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.