“Một ngàn tám?” Mặc Vấn cầm ví đơ lại, không phải chỉ chụp có 36 tấm thôi sao.
Chủ tiệm liếc hắn một cái: “Vốn chỉ có tám trăm nhưng bọn họ cứ thích cái này muốn cái nọ.”
Mặc Vấn cười lạnh: “Thêm bớt còn đắt hơn FTS?”
Chủ tiệm: “Tính tiền in ảnh.”
…
Đi ra đầu ngõ, trừ Khấu Thu, ba người còn lại sắc mặt đều đen thui.
Mặc Vấn: “Lần sau quay lại tôi sẽ niêm phong cái tiệm chặt chém này.”
Cơ Chi: “Dám nói tôi lùn, ha hả.”
Trần Nhạc Thiên: “Móa, chụp JJ tớ nhỏ như vậy, lão tử muốn *** toàn thế giới!”
Khấu Thu: “… Câm miệng.”
Ở nơi hẻo lánh này, ngoài ý muốn Khấu Thu lại gặp được Lận An Hòa. Đối phương mặc một chiếc quần nâu dài, áo xanh tay ngắn lộ ra bắp tay cơ bắp rắn chắc. Trong tay hắn cầm một dây thừng, đầu còn lại là một vòng cổ loại nhỏ.
Khấu Thu lễ phép lên tiếng chào hỏi, thuận miệng hỏi vì sao đối phương đến đây.
Vốn tưởng với tính cách lãnh khốc của Lận An Hòa nhất định sẽ không phản ứng, không ngờ hắn lại mở miệng trả lời: “Giúp chú tôi dắt thú cưng đi dạo.”
Vài tầm mắt dừng lại nơi vòng cổ trống rỗng.
Bệnh hoang tưởng?
Lận An Hòa cúi đầu, nhìn thấy vòng cổ trong tay không biết khi nào lại trống rỗng: “Nó lại chạy.”
Giọng điệu bình tĩnh, dường như đây không phải là lần đầu tiên.
Trong nhà Trần Nhạc Thiên có nuôi chó, nhìn nhìn cái vòng cổ kia một hồi rồi hỏi: “Là chó phốc sao?”
Lận An Hòa không trả lời, giơ tay trái lên, ý bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-vao-hao-mon-he-thong-thay-doi-khi-chat/532016/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.