Thủy Sam nâng lên đôi chân thon dài bước về phía xe Khấu Thu đang ngồi. Khi nhìn thấy trên xe còn có một người khác, ánh mắt hắn híp lại, thấp giọng nói: “Câu tam đáp tứ, trêu hoa ghẹo nguyệt không phải việc trẻ ngoan nên làm.”
Khấu Thu: “Yên tâm đi, anh ta đã quá 25. Già rồi, tôi không xem trọng anh ta.”
Hai người đầu gối cùng trúng mũi tên: “…”
Khấu Thu muốn xuống xe thì Mặc Vấn đột nhiên nắm lấy tay hắn: “Cậu nói địa điểm đi. Sau khi tan học, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Khấu Thu gật đầu: “Không thành vấn đề. Giữa trưa 12h, WC nam, đúng giờ gặp.”
Nói xong liền muốn xuống xe.
Tay áo lại bị kéo lại. Khấu Thu quay đầu, chỉ thấy Mặc Vấn đen mặt nói: “Đổi địa điểm.”
Khấu Thu một bộ biểu tình ‘ngươi rộn chuyện’, những vẫn thực thâm minh đại nghĩa nói: “Phòng luyện tập.”
Thâm minh đại nghĩa: hiểu biết đúng sai
Mặc Vấn gật đầu, lái xe rời đi.
Khấu Thu bung dù ra, không nhìn Thủy Sam đi về phía trước. Người sau ngược lại vẫn treo lên tươi cười so với đóa hoa nở rộ còn diễm lệ hơn, đi theo, còn chủ động cầm dù giúp Khấu Thu: “Nói đến phòng luyện tập. Thầy nghe nói gần đây đang tập một vở kịch.”
Học viện Egger chú trọng bồi dưỡng nhân tài trên nhiều phương diện. Phòng luyện tập quy mô tương đối lớn, không thua gì nửa cái Broadway.
“Kịch gì?”
“|Romeo và Juliet|.”
Thấy Khấu Thu nhíu mày, Thủy Sam cười hỏi: “Không thích?”
“Chỉ là cảm thấy không có ý nghĩa. Nhìn trái nhìn phải cũng chỉ ca ngợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-vao-hao-mon-he-thong-thay-doi-khi-chat/266105/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.