Ngày đầu về làm dâu, Hoàng Diệp theo lời giáo huấn của mẹ: “Dù ba mẹ chồng rất thương con nhưng con cũng đừng quên bổn phận làm dâu.” Sáng dậy sớm chút quét tước sân hè, nấu cho ba chồng ấm nước chè gọi là lấy thảo. 
Ai dè, vừa lồm cồm gỡ vòng tay của chồng, Bảo Khang đã ôm vợ chặt cứng: “Em dậy sớm làm gì, ngủ thêm đi.” 
“Em còn làm dâu chồng à!” 
“Thời nào rồi còn làm dâu! Mọi việc cứ để anh. Tí nữa anh làm loáng một phát là xong ngay thôi.” Anh kiên quyết ôm eo giữ vợ. Con gái nhà người ta cưng như ngọc như ngà, ngủ thẳng mắt dậy đã có cơm ăn thì không lí do gì gả cho anh phải chịu khổ. Đã thức khuya chiều chồng còn dậy sớm hầu cha mẹ chồng! Làm gì có cái lí đó. 
“Em ngủ thêm đi!” 
“Thôi, để em dậy!” Cản vợ không được. Vợ dậy, Bảo Khang cũng không đành lòng nằm. Anh dậy luôn theo đỡ đần cho vợ. 
Ai dè, hai người vừa lò mò xuống phòng bếp, mẹ chồng đã cầm tay cả hai lại bàn ngồi. 
Bà trách con trai: “Sao không để vợ ngủ hả?” Bảo Khang có tám lá gan cũng không dám đổ thừa vợ. 
Bà quay sang vuốt ve con dâu: “Hoàng Diệp à! Có một việc mẹ chưa kịp nói với con. Đó là nhà ta không có lệ làm dâu. Mẹ có tuổi, ít ngủ. Mở mắt nằm trên giường nóng lưng. Mẹ dậy tập thể dục với ba nhân tiện lo luôn bữa sáng. Công việc nhà đã có ba con phụ. Nếu làm không xuể mẹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-va-mat-tra-nam/3598526/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.