Đọc xong quyết định thuyên chuyển công tác của Hoàng Diệp, thầy Hiệu trưởng bùi ngùi: "Vậy là trường ta đã vắng đi một cô giáo giỏi, nhiệt huyết, tận tâm, yêu nghề, yêu học sinh.
Hoàng Diệp, tin em rời trường, chắc chắn sẽ làm tất cả giáo viên, nhân viên và toàn thể học sinh ở đây buồn và luyến tiếc. Bản thân thầy cũng vậy.
Về đơn vị mới, chúc em sức khỏe, công tác tốt. Và đừng quên mái trường này nhé!" Thầy lấy đôi mắt kính, khẽ khàng lau nước mắt.
Hoàng Diệp xúc động sụt sịt: “Em cảm ơn thầy! Mãi mãi em chẳng bao giờ quên những năm tháng công tác ở mái trường này. Không bao giờ quên những tình cảm tốt đẹp mà thầy và các bạn đồng nghiệp cùng học sinh nơi đây dành cho em. Em mãi khắc ghi và trân quý.”
“Trường sẽ làm buổi liên hoan chia tay em, đến lúc đó…em lại về nhé!”
“Dạ, nhất định em sẽ về ạ!”
Chia tay thầy Hiệu trưởng, Hoàng Diệp gặp gỡ đồng nghiệp có tiết chiều ở trường. Khi biết cô ra đi, họ ôm chầm lấy cô, lưu luyến không muốn rời.
“Hoàng…Diệp!” Đồng nghiệp nghẹn ngào gọi tên cô.
“Sẽ còn gặp lại nhau!” Cô vỗ lưng từng người an ủi họ mà cũng là tự an ủi mình.
Ai cũng gạt đi nước mắt chia phôi, gật đầu tán thành để người ra đi không vướng bận. Nhưng trong lòng ai cũng tự biết: cơ hội gặp lại của bọn họ là rất xa vời.
“Chia tay hôm nay biết đến bao giờ mọi người mới tương hội?” Một đồng nghiệp nam nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-va-mat-tra-nam/3572324/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.