Bên cạnh cuộc sống hạnh phúc với người chồng nhất mực yêu thương mình trong suốt hai năm qua, Ân Mặc Dao còn có thêm niềm hạnh phúc lẫn tình thương, mà cô đã mong chờ suốt hơn hai mươi năm.
Hôm nay, cô lại có hẹn với ba mình đến viếng mộ mẹ. Một việc làm đã duy trì được hai năm, giúp cô dần quên đi nỗi oán giận với Ân Doãn, mối quan hệ của cả hai cũng ngày càng trở nên khắng khít.
“Dạo này ba vẫn khỏe chứ?”
“Ba khỏe! Còn vợ chồng con với hai cháu thì sao?”
“Tụi con cũng vậy, chỉ có Cảnh Đình anh ấy bận rộn nhiều việc quá, từ việc công ty cho tới việc nhà đều đến tay nên dạo gần đây có hơi mệt mỏi một chút. Nhưng không sao, con đã điều chỉnh lại cho anh ấy rồi.”
Mặc Dao mỉm cười, rồi quay qua nhìn lại dáng vóc ở tuổi xế chiều của ba mình, bỗng chốc thấy tình yêu thương dâng đầy trong cảm xúc, nhưng cô vẫn chọn bỏ qua vấn đề đó.
“Dì ta thì sao? Vẫn ổn chứ?”
“Từ ngày Viên Viên qua đời sau một năm chịu cảnh sống thực vật, bà ấy cũng không còn được tỉnh táo như người bình thường. Cứ cười nói, đôi khi lại khóc lóc một mình. Bác sĩ nói đó là tâm bệnh không thể chữa lành bằng thuốc.”
Ân Doãn không khỏi muộn sầu khi nhắc tới tấn bi kịch của vợ con, nhưng suy cho cùng cũng là nghiệp báo do họ gây ra thì phải gánh. Không thể than trời trách đất, càng không thể trách Mặc Dao vì sau lần cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-va-mat-duoc-chong-dung-tung/3482507/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.