Sau ba tiếng gõ cửa, Phương Quảng Trọng nhíu mày nhìn ra. Tâm trạng vốn đã cáu gắt vì hàng tá công việc không suôn sẻ đang chất thành núi cần giải quyết, giờ lại càng chán ghét hơn khi nhìn thấy người đang đi vào là Ân Hiên Viên.
“Tới đây làm gì?” Hắn đanh giọng.
“Em nghe nói hai hôm trước anh bị đánh, nên cố tình đến thăm. Thế nào rồi, vết bầm ở trên mặt kia có còn đau không?” Ân Hiên Viên tuyệt nhiên dịu dàng.
Vừa nói, vừa đi đến bày tỏ thái độ lo lắng dành cho Phương Quảng Trọng, nhưng lại bị hắn ta chán ghét cự tuyệt.
Nhắc tới vụ bị đánh, hay ai hỏi tới vết thương là hắn sôi hết cả ruột gan. Rõ ràng biết chắc hung thủ mà không thể tố cáo chỉ vì cái thóp của hắn vẫn bị Phương Cảnh Đình nắm gọn trong tay. Hắn dám động tới người phụ nữ của anh, thì đời hắn chắc chắn còn nhọ hơn trận đánh của Ân Mặc Dao ban cho.
Huống hồ, ba hắn còn cảnh cáo nếu cứ tiếp tục gây hấn với Phương Cảnh Đình, thì họa đến tự cho hắn gánh, ý tứ như là Phương Chí Thịnh ông sẽ không chống lưng cho con trai mình nữa, nên hắn nào dám tiếp tục cuồng ngông.
“Nghe nói tập đoàn Ân thị bị Ân Mặc Dao thu mua rồi, cái cây hái ra tiền của em coi như bị chặt đứt, thế nên qua đây định tìm tôi bao nuôi à?”
Hắn nói chuyện rất chướng tai, nhưng hiện tại Ân Hiên Viên vẫn rất từ tốn, nhã nhặn. Bởi vì nếu không phải bí đường, hết cách, cô cũng chẳng mặt dày chạy tới tìm lại hắn.
“Quảng Trọng! Chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện hiểu lầm lần trước mà anh muốn bỏ rơi em thật? Viên Viên vẫn còn yêu anh, muốn cùng anh hợp sức đối phó Ân Mặc Dao, nên hãy cho em cơ hội nha?”
Phương Quảng Trọng cười khẩy, rồi thẳng thừng đẩy cô ta ra, sau đó bỏ qua sofa ngồi rót rượu.
“Đối phó Ân Mặc Dao? Cô còn chưa ngộ ra người bên cạnh đang dung túng cho cô ta hô mưa tạo gió là ai à? Cô vẫn tưởng Phương Cảnh Đình và Ân Mặc Dao chỉ đang hợp tác, nếu thật sự họ hợp tác thì trước mắt cũng đã đủ đè bẹp cô rồi đó, nên bớt ảo tưởng sức mạnh có thể lật đổ người khác đi. Bùa hộ mệnh của cô ta, là ai? Phương Cảnh Đình đấy.” Hắn nhếch môi khinh bỉ cô gái trước mặt.
Dù đã sớm phát điên trong lòng, nhưng Ân Hiên Viên vẫn đang cố gắng dằn xuống. Tiếp tục đi đến ngồi bên cạnh hắn, vừa vuốt ve, vừa dịu dàng nói:
“Nếu không thể đối phó với nó nữa, vậy thì thôi. Em chấp nhận gọi nó một tiếng thím cũng được, chỉ cần anh đồng ý để em ở lại bên cạnh anh, chăm sóc anh mỗi ngày, em vẫn yêu anh mà Trọng!”
“Yêu?” Phương Quảng Trọng tỏ ra hết sức ngạc nhiên và tiếp tục nói nốt vế cuối.
“Yêu anh thì ít, yêu tiền thì nhiều đúng không? Cô tưởng hiện tại mình còn là Phượng Hoàng chắc, hết thời làm cháu dâu của Phương gia rồi. Tôi cũng sắp liên hôn với đại tiểu thư Phùng gia, cô không còn cơ hội nữa đâu, nên là quay về tổ làm con chim trĩ ngoan ngoãn của mẹ cô đi.”
“Phương Quảng Trọng, anh là đồ khốn nạn.”
Cuối cùng thì Ân Hiên Viên cũng phải điên tiết hét lên trong phẫn nộ lẫn xấu hổ tột cùng. Vậy thì sao, tóm lại vẫn chỉ đổi được nụ cười trào phúng trên môi hắn.
"Quá khen rồi, Ân “tiểu thư”.
…----------------…
Từ khi gặp, bắt đầu yêu nhau và quyết định tiến tới hôn nhân cùng Phương Cảnh Đình, Ân Mặc Dao chỉ mất hơn sáu tháng tìm hiểu.
Ban đầu đến vì mục đích hẳn hoi, vậy mà đến cuối cùng lại mở ra câu chuyện tình yêu thật đẹp và kết thúc bằng một hôn lễ thế kỷ như mơ.
Hôm nay, ngày Ân Mặc Dao mặc váy cưới bước lên xe hoa chính thức về nhà chồng, về làm vợ Phương Cảnh Đình và làm dâu Phương gia.
Cô mặc chiếc váy cưới lộng lẫy do chính mình thiết kế đã lâu, họa thêm số kim cương lấp lánh từ Phương Cảnh Đình tài trợ, vô tình tạo nên chiếc áo cưới có một không hai, không ai sánh bằng, khiến mọi ánh mắt nhìn vào đều không khỏi trầm trồ, tán thưởng.
Tà váy dài trải dài trên thảm đỏ, mỗi bước chân cô tiến lên lễ đường đều được bước cùng những cánh hoa hồng rơi xuống. Lúc nhìn thấy cô gái xinh đẹp của mình xuất hiện trong khoảnh khắc đáng trân trọng ấy, Phương Cảnh Đình bất ngờ xúc động đến rơi nước mắt.
Mặc Dao cũng khóc, nhưng là khóc cùng anh trong hạnh phúc, trong bối cảnh ý nghĩa mà cả đời này cần trân quý, giữ gìn.
Giai điệu tình yêu nhẹ nhàng nhưng chứa đầy cảm xúc. Thấy cô bật khóc, anh không thể chờ được khoảng cách cô tiến về phía mình vẫn còn, mà tự anh chủ động đi đến nắm tay cô cùng bước lên lễ đường.
Cũng như hôn nhân là phải vun đắp từ hai phía, cùng tiến cùng lùi, khó khăn cùng chia, vinh hoa cùng hưởng!
Ngay tại lúc này, có rất rất nhiều ánh mắt đã chứng kiến họ cùng nhau trao nhẫn, cùng cắt bánh kem, rót tháp rượu tân hôn và cùng gửi đến nhau nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chứa đầy tình cảm.
Trong lúc tuyên thệ, Mặc Dao đã nói:
"Cảm ơn anh! Người đàn ông tuyệt vời, hiện đã là chồng của em. Cảm ơn anh cùng em trải qua bao thăng trầm suốt khoảng thời gian vừa qua, cảm ơn anh luôn yêu thương, chăm sóc bảo vệ em, dù nhiều lần em chưa hiểu và khiến anh buồn lòng. Và cuối cùng phải cảm ơn ông trời, cảm ơn ông đã cho con tìm được người chồng luôn dung túng cho con làm mọi việc từ đúng đến sai.
Phương Cảnh Đình! Em yêu anh, yêu nhiều hơn tất cả!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]