"Anh ta là ai vậy? Trông chẳng có tí đàng hoàng nào."
La Kiến Hầu vừa rời đi chưa xa đã bị Ân Mặc Dao phán xét một cách thẳng thừng. Ấy thế mà không hiểu sao, khi nghe cô nói vậy, Phương Cảnh Đình lại nhếch nhẹ khóe môi như đang cười thầm.
"Bạn tôi. Còn đàng hoàng hay không thì không biết."
"Nhìn thôi cũng đủ biết tính cách chắc chắn là người đào hoa, phong nhã." Ân Mặc Dao bĩu môi, ngầm chê bai.
"Chắc cũng tầm cỡ Phương Quảng Trọng, hoặc kém hơn một chút." Phương Cảnh Đình cười nhạt.
Rõ là cố tình muốn đá xéo vào câu chuyện bị bạn trai cấm sừng của đối phương, nhưng Ân Mặc Dao khi đó vẫn hết sức bình thản mà nói:
"Thì cũng đều là rác rưởi như nhau thôi."
Đau! La Kiến Hầu mà nghe được câu này, chắc sẽ đau lòng nhiều lắm. Bởi vì, có người đang nghĩ sai về anh cơ mà.
Ai đau, ai bị mắng ra sao không biết. Chứ Phương Cảnh Đình lại đang rất hả hê.
"Rác, mà cũng có người si mê điên dại."
"Phương Cảnh Đình, bớt châm biếm người khác đi. Ít ra tôi còn được điên vì tình, chứ kẻ vô cảm như anh thì làm gì biết được mùi vị tình ái. Lúc nào cũng tỏ ra ta đây là trung tâm của vũ trụ, nhưng có bao giờ tự hỏi bản thân tại sao chưa một lần có cảm giác được yêu thương thật lòng chưa? Chứ tôi thì tôi biết đó, tại con người anh ít lập dị quá mà."
Ân Mặc Dao đã cáu, thì đừng mong nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-va-mat-duoc-chong-dung-tung/3450264/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.