Nhìn tiểu Lân nhi đứng trước lồng sắt, thật sự, thật sự Thủy Tiên Nhi chẳng nghĩ được gì nữa cả. Nàng chỉ biết nàng muốn vùng dậy, nàng muốn chạm vào tiểu Lân nhi.
Cổ họng đau xót nghẹn ứ khó thở, mắt nàng đỏ bừng nhưng lại chẳng khóc được. Khó chịu, thật khó chịu, nàng không thích cảm giác này, nàng không muốn.
Tiểu Lân nhi ngồi bệt trước lồng sắt, nhìn miếng thịt sống hư thối trước mặt, lại thêm con gấu như muốn bổ nhào vào tiểu Lân nhi làm sắc mặt đã tái nay chẳng còn chút máu nào.
Thân ảnh nhỏ bé run rẩy sợ hãi nhưng lại cắn chặt môi để không khóc nấc lên. Làm sao mà một đứa trẻ mới chỉ có mấy tuổi lại kiên cường như vậy? Phải chăng đã quá quen?
- Ăn đi! - Vũ Như Tâm lạnh giọng ra lệnh.
Tiểu Lân nhi tay run run cầm lấy miếng thịt đầy máu hư thối trên tay. Miếng thịt bốc mùi thối rữa kinh khủng, máu đỏ bê bết, trong thịt có thể thấy những con dòi mập mạp đang ngọ nguậy làm người ta buồn nôn, huống chi là tiểu Lân nhi.
Thủy Tiên Nhi nhìn một cảnh này mà miệng khó khăn mấp máy nhưng chẳng pháy ra được âm thanh nào. Cơn đau từ thể xác lại chẳng bằng những gì nàng đang chịu đựng lúc này. Bất lực, tuyệt vọng, đau đến chết lặng...tràn ngập trong lòng nàng.
Đôi tay nhỏ bé run run đưa miếng thịt lên miệng, môi bé nhỏ mấp máy mở ra cho miếng thịt vào miệng.
- Bịt miệng lại! - Vũ Như Tâm vui vẻ ra lệnh.
Tên nô tài nghe thế liền dùng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-ve-thien-de-ma-phi/71639/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.