Từ lúc trọng sinh tới giờ cũng được ba bốn năm rồi. Hai năm đầu có bà vú chăm sóc nàng, nhưng vì tuổi đã lớn, lại không chịu nổi khi ở nơi hoang vắng, thiếu thốn này. Rốt cuộc vào năm nàng ba tuổi thì bà qua đời. 
Từ đó nàng sống một mình, tuy mang ký ức lúc trước, nhưng với thân thể gầy yếu thường xuyên đau nhức lại không thể tu luyện của nàng. Làm Thủy Tiên Nhi chỉ có thể tự giễu, nàng bây giờ có khác gì phế vật ? 
Có lẽ người nơi đây cũng quên luôn là còn có người như nàng, như vậy có lẽ tốt hơn, nàng vẫn không quên ánh mắt lúc trước họ nhìn nàng. Với lại nàng bây giờ thân mình còn lo không nổi, nếu lại vướng vào phiền phức chỉ sợ cái mạng vừa được cứu này sẽ đi luôn chứ chả chơi. 
Đêm đen tĩnh mịch, trong căn phòng nhỏ rách rưới, gió lạnh từng đợt lùa vào. Căn phòng tối mù chỉ có ánh trăng len lỏi từng tia sáng mờ ảo chiếu vào bóng dáng nhỏ bé, gầy yếu đang run rẩy trên chiếc giường cũ. 
Đôi tay nhỏ bé như chỉ còn da bọc xương đang ôm chặt chiếc chăn mỏng rách rưới đáp quanh người. Thân hình nhỏ bé run rẩy từng đợt, sắc mặt lộ ra ngoài chiếc chăn tái nhợt, đôi môi nhỏ trắng bệch nhuốm màu đỏ từ khóe miệng chảy ra. 
Đôi mày nhíu chặt đầy thống khổ, trên trán thấm ra một tầng mồ lạnh, từng đợt gió lùa vào, bóng dáng nhỏ càng run hơn, khóe miệng nhuốm màu giờ đã có từng giọt chảy xuống cằm. 
Nàng đau, thật đau, từng cơn gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-ve-thien-de-ma-phi/71633/chuong-2.html