Chương trước
Chương sau
Editor: Á bì

Thời gian trôi qua thật nhanh, mắt thấy chỉ còn chưa đầy trăm ngày nữa là ngày thi vào trường cao đẳng rồi. Rất rõ ràng mỗi lớp ở cấp ba đang bắt đầu đếm ngược số bài vở, sắp thi vào cao đẳng rồi nên không khí ngày càng bùng nổ. Đối với những bạn học chưa từng quan tâm đến bài vở cũng thấy được tầm quan trọng của việc ba tháng sau, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm thì chính là đọc sách, thời gian vui chơi cũng biến mất.

Thành Trạm Vũ và những bạn học khác đều giống nhau, hận một ngày không thể có 48 tiếng đồng hồ. Buổi tối đi ngủ chưa bao giờ sớm hơn 12 giờ còn chưa nói, buổi sáng còn dậy sớm hơn Mạnh Tĩnh Nghiên tới một tiếng, gánh lấy trách nhiệm. Anh thật sự không hiểu, làm sao mà trí nhớ của Mạnh Tĩnh Nghiên lại tốt như vậy, cô mới liếc một cái là nhớ rồi, bản thân của anh thì phải thức dậy sớm. Đến trường rồi mà phải lấy bài vở ra ôn lại thêm một lần, nếu không thì sẽ quên sạch. Nhưng không vì vậy mà Thành Trạm Vũ cảm thấy ghen tị, ai kêu con gái nhỏ nhà họ Mạnh là của anh chứ, cô gái mà anh nhìn trúng là tốt nhất.

Biết Thành Trạm Vũ đã nhiều năm, chưa bao giờ cô thấy bộ dáng đại thiếu gia nghiêm túc của Thành Trạm Vũ. Đương nhiên cô cũng vui khi được chiêm ngưỡng. Trên thực tế, Thành Trạm Vũ hơn cô một lớp, sách mà năm đó anh thi vào cao đẳng, không phải cô chưa từng làm qua, mà còn làm nhiều lần là đằng khác, hiểu rất rõ từng đề. Trước kia lúc làm bài thi, cũng đã xuất ra được bảy tám phần. Rất nặng nhọc.

Sao giờ lại không trả lại cho Thành Trạm Vũ, trả lại cho anh những khẩn trương?

Từ khi hương hoa mai đến rất lạnh, chưa từng trải qua khổ cực, thì làm sao có thể đào tạo ra một người đàn ông ưu tú? Hơn nữa việc lấy quá dễ dàng, thì sẽ không biết quý trọng. Cô liền lấy đề thi đặt xuống phía dưới ngăn kéo của mình, chưa tới ba ngày trước khi thi thì cô sẽ không lấy ra. Bây giờ thì sao, cứ để cho Thành Trạm Vũ hưởng tiếp khoảng thời gian cực khổ mà tươi đẹp của cấp ba đi! Vừa khẩn trương vừa nâng cao chất lượng, đây chính là ký ức mà cả đời này anh sẽ khó mà quên được!

Những điều này cũng vì Thành Trạm Vũ, sau này sẽ cho anh trọn bài thi. Ngay cả bạn tốt của cô cũng chưa từng được hưởng quyền lợi như thế này. Đợi năm sau khi cô và Nghê Thuỵ Tuyết chuẩn bị thi vào cao đẳng, cô sẽ sao chép lại đề bài thêm một phần rồi cắt thành nhiều mẩu nhỏ. Rồi lại lấy mấy đề tài từ sách ra, trộn lẫn với mấy đề bài của cô. Đương nhiên trong đống lẫn lộn đó có đề bài thật và đề bài giả.

Đối với Thành Trạm Vũ, cô tuyệt đối tin tưởng anh, dù có nói bí mật gì cho anh, chỉ cần bất lợi cho cô, thì anh tuyệt đối không nói lại với bất cứ người nào khác.

Nếu mà lấy đề bài đưa cho Nghê Thuỵ Tuyết thì cái con bé miệng rộng kia sẽ bát quái, một khi mà lỡ miệng nói ra, chuyện đề bài thi cao đẳng sẽ lộ ra, truyền tới tai những người có quyết tâm, vậy thì không phải thành tích thi vào cao đẳng thành phế thải sao, toàn bộ học sinh đều phải thi lại. Tiết lộ đề thi là chuyện rất nghiêm trọng, nó dính líu tới trách nhiệm pháp luật nữa.

Đương nhiên chuyện này để nói sau. Bây giờ bàn về tiểu tâm tư này của con bé kia, đường tắt thì có thể đi nhưng đau khổ nhất thời thì Thành Trạm Vũ phải chịu, ở trường học miệt mài khổ học. Lâu đến mức con trai mà cũng bị áp lực quá lớn, thừa dịp ba mẹ Mạnh không có ở nhà, trốn ở trong góc phòng thu thập Mạnh Tĩnh Nghiên cho thật tốt, giống như những thống khổ mà anh đang chịu đựng, đều do tội đồ Mạnh Tĩnh Nghiên gây ra vậy đó.

Số lần bị ăn đậu hũ non ngày càng tăng, tâm lý của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng bị ám ảnh rồi. Cảm thấy mỗi lần Thành Trạm Vũ nhìn cô mắt đều xanh mơn mởn, giống như lúc nào cũng có thể biến thành sói xám mà nhào tới. Cô cũng chỉ có thể là cái cây non nhiều chất lỏng, lại như một con thỏ trắng không có năng lực kháng cự.

Mấy cái này đều do Hà Vũ Tường, nếu không phải từ nhỏ cậu ấy cứ kêu cô là con thỏ nhỏ con thỏ nhỏ, nói không chừng giờ cô cũng không có vận mệnh bi thương như bây giờ!

Sau đó Lý Minh Trạch có dẫn mấy anh em tới nhà vài lần, nhưng toàn lựa dịp Thành Trạm Vũ không có ở đây. Mấy đứa bạn bè xấu của cậu ấy nói, ánh mắt Thành Trạm Vũ nhìn bọn họ dường như không được tốt cho lắm. Nhất là khi nhìn Lý Minh Trạch, ánh mắt ấy, chậc chậc, giống như bắn bạo vũ lê hoa châm lên người Lý Minh Trạch vậy!

Nói xong, vài người còn có vẻ mặt cười nhạo Mạnh Tĩnh Nghiên, nháy mắt Lý Minh Trạch đi theo ồn ào lên.

Đương nhiên Mạnh Tĩnh Nghiên biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô lại không muốn nói trắng ra, mắc công người ta bảo cô không biết xấu hổ. Thừa lúc mặt còn chưa đỏ lên, nhéo cậu ta một cái rồi tiến vào bếp, cũng kêu Lý Minh Trạch vào theo để phụ giúp. Người khác muốn nói một câu, thì cửa kia liền rộng mở, về sau đừng ai nghĩ tới chuyện dễ vào nhà này ăn cơm nữa, thứ cho cô nhận không nổi.

Mọi người cũng biết da mặt của con gái mỏng, chịu không được khi bị trêu ghẹo. Vì muốn có món ăn ngon sau này nên thức thời ngậm miệng lại không nói, nhưng tới lúc ăn cơm lại cảm thấy đồ ăn hôm nay đặc biệt mặn hơn, cơm cũng đặc biệt cứng hơn.

Có một cậu họ Hạng, bỏ vào miệng một lát cà tím, mới ăn một miếng, do quá mặn mà bưng bát cơm lên lùa cơm vào miệng. Không đợi cơm trong miệng trôi xuống liền hét thảm một tiếng, ánh mắt mọi người nhất thời nhìn cậu ta, miệng cậu ta liền nhổ ra một hòn đá nhỏ. Qua một hồi lâu liền thấy cậu ta nhổ một vật cứng, đoán chắc đó là răng vừa mới bị cắn ra.

Bạn học Hạng ôm hàm răng bị thương, uỷ khuất nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên, "Chị Nghiên, hôm nay chị vo gạo chưa?"

Mạnh Tĩnh Nghiên lạnh nhạt nhai bánh màn thầu rồi nuốt xuống, chốc lát sau suy tư liền đáp, "Hình như quên vo rồi."

Khổng Tử từng nói, chỉ có con gái và tiểu nhân là khó dạy!

Đột nhiên mọi người đều cảm thấy không biết là ai đã từng nói qua nhưng những câu đó đều là chân lý đấy!

Hu Hu Hu, về sau chắc không dám bát quái chuyện của Mạnh Tĩnh Nghiên nữa, thật là báo ứng mà! Trách không được cô đã nói hôm nay nhà còn thừa lại chút gạo nhưng không đủ cho mọi người ăn, cơm làm quá ít, chỉ có mình cô ăn màn thầu thừa lại.

Mamma-Mia, phụ nữ thật sự quá khủng bố mà!

Mỗi lần Lý Minh Trạch dẫn bạn bè xấu của cậu ta tới thì Mạnh Tĩnh Nghiên luôn làm một bàn đồ ăn đều bị quét sạch, nhưng hôm nay cơm trên bàn đều thừa lại hơn phân nửa còn chưa nói, cơm cũng chỉ mỗi người mỗi chén mà thôi. Chờ tới lúc muốn chén thứ hai, thì răng của bạn học Hạng đã bị cắn gảy rồi, sau đó không có ai động đũa ăn cơm nữa.

Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy vấn đề có chút xíu mà hành động của bọn họ quá lớn, không phải là chỉ không cẩn thận đổ muối quá mặn hay sao? 

Nhường nhịn chút là có thể ăn mà! Gạo cũng không phải là không vo, nhưng chỉ có ba lần thôi, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ có vài cục sạn lọt lưới mà, nói không vo thì chỉ là doạ bọn họ mà thôi, mới có chút đó mà bọn họ đã sợ đến thế. Chậc chậc, nhìn xem vẻ mặt như táo bón của bọn họ đi!

Cô làm đồ ăn còn sạch hơn căn tin nhà trường làm, chờ tới lúc bọn họ lên đại học thì sẽ biết bữa cơm ngày hôm nay của cô còn tốt chán. Giống như cô cũng thường xuyên nghe nói, căn tin trường học Mỗ Mỗ, năm nhất thì thấy trong cơm có con sâu, lập tức đổ cơm đi, đồ ăn ăn trước đó đều bị ói ra. Lên năm hai, dù có ăn phải con trùng, thì chỉ cần phun ra rồi tiếp tục dùng đũa ăn sạch đồ ăn còn thừa.

Đến năm ba thì, a a a, thấy trong đồ ăn có con sâu chết, kích động tới mức muốn hét lớn: hôm nay đồ ăn quá mặn!

Đương nhiên mấy loại chuyện này Mạnh Tĩnh Nghiên cũng chỉ nghe nói mà thôi, về sau cô có tới căn tin trường đại học vào năm hai, nhưng đồ ăn không có gì đặc sắc, dù có bán hơn mắc, nhưng thật sự không tìm thấy con trùng trong đồ ăn.

Đợi đến khi mọi người cơm nước xong, Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn còn chưa thả bọn họ đi. Chỉ huy hai người nhìn trẻ tuổi có sức lực vào bếp rửa bát, những người còn lại thì bồi cô lên phòng khách đánh bài tú lơ khơ.

Một đám con trai mười bảy mười tám tuổi, đúng là có thể nuốt vào một con trâu, vận động từ sáng tới trưa, thì bụng đã bắt đầu đói lại. Một bữa cơm đầy như vậy rót vào bụng, chẳng những không hết đói mà dường như còn đói khủng hơn.

Nhưng bọn họ đều muốn chạy nhanh bởi vì đây không phải là chỗ ăn, ha ha ha, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không cho! Dụ dỗ đe doạ bắt bọn họ ở lại chơi với cô! Nếu ai dám đi thì...

Yêu nữ! Cô tuyệt đối là một yêu nữ!

Trước đó vài ngày còn thấy cô và Thành Trạm Vũ ở bên nhau cảm thấy không xứng, như một đoá hoa tươi cắm bãi cứt trâu vậy đó. Nhưng bạn học kia giờ đã tĩnh ngộ, Mạnh Tĩnh Nghiên và Thành Trạm Vũ không phải là quan hệ giữa hoa tươi và cứt trâu! Bọn họ chính là một đôi trời đất dung hợp!

Mạnh Tĩnh Nghiên là yêu nữ, chắc Thành Trạm Vũ đã bại trong tay cô rồi. Cứ thử đổi lại là tôi mà xem! Lý Minh Trạch được không? Cậu ta được không?

Thịt thiên nga còn chưa được động tới, nhưng đã bị con thiên nga đùa chết rồi!

Ở nhà họ Mạnh thoáng cái mà đã tới buổi chiều rồi, một đám nhóc con đói bụng, tất cả mấy cái bao tử đều đang kêu gào và đánh nhau. Mạnh Tĩnh Nghiên ở một bên vừa chơi vừa lén vui vẻ, trong lòng cực kỳ sung sướng, chơi bài cứ thắng liên tục.

Nếu như bạn cảm thấy thủ đoạn của Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ có như vậy, vậy thì đã quá sai lầm rồi. Mắt thấy thời gian đã tới sáu giờ, mẹ già sắp về nhà nấu cơm rồi, Mạnh Tĩnh Nghiên liền thu lại bài tú lơ khơ, vừa nói với mọi người, tôi mệt rồi, muốn về phòng ngủ một lát, các người ai về nhà nấy đi, mẹ ai về tìm mẹ người đó đi! Không tiễn nhé!

Nha nha cái con khỉ! Giữa trưa không cho bọn tôi ăn cơm, giữ bọn tôi lại tới tối, mắt thấy gần tới giờ cơm chiều, không giữ bọn tôi lại ăn cơm tối để đền bù, còn ép bọn tôi ngồi xe công cộng ép buộc nhau tới một giờ mới về tới nhà!

Ác độc! Bà đồng! Không phải là người mà!

Mấy thằng nhóc choi choi khi đến thì khí thế hiên ngang, lúc đi thì người nào người nấy đều ủ rủ.

Có Lý Minh Trạch thì còn có chút cứng rắn, vỗ vai mấy anh em. Chào tạm biệt bọn họ rồi còn hẹn thời gian chơi bóng lần sau nữa.

Cái gì?

Hỏi cậu ta có đói bụng không?

Cậu ta đói bụng cái gì chứ? Từ bé Mạnh Tĩnh Nghiên đã có một thói quen, ở trong phòng có một ngăn tủ chứa đầy đồ ăn. Có bánh mì, bánh quy, chân giò hun khói và mấy món linh tinh khác, để phòng hờ lúc đói bụng mà bản thân lại lười chạy xuống lầu mua. Thói quen này mười mấy năm rồi vẫn chưa bỏ, anh thừa dịp Mạnh Tĩnh Nghiên không có chú ý, bước vào phòng cô cướp sạch tất cả đồ ăn vặt ở trong đó, dùng áo quấn nó lại chạy vào trong toilet, khoá cửa lại rồi ngồi ăn ngon lành.

Cái gì vậy hả, nhà họ Mạnh được thu xếp gọn gàng sạch sẽ, ngay cả toilet cũng không có bay mùi. Lúc anh ăn vụng cũng cảm thấy đói chịu không được, để nắp bồn cầu xuống ngồi lên trên ăn ngấu nghiến, ăn ngon mà còn thơm nữa chứ!

Ăn xong rồi còn huỷ thi diệt tích, giấu tất cả gói bánh lại thật kỹ, nhét vào trong áo khoác, đợi đến tối đi ra ngoài ném vào một cái thùng rác nào đó là được.

Sau khi giải quyết xong hết tất cả, Lý Minh Trạch còn soi gương quệt mồm ba lần, xác nhận khoé miệng, trên mặt không dính một mẩu bánh quy nào, mới làm như không có chuyện gì đi ra ngoài vui vẻ chơi bài với đám bạn xấu.

Một cái bánh mì, một hộp bánh quy, hai bì chân giò hun khói, một bao khoai tây chiên, một hộp sữa tươi đều bị anh ăn sạch uống sạch hết, vậy bạn nói anh ta có thể đói không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.