Editor: Á bì
“Ôi trời, xin lỗi chú Từ, cháu không phải cố ý đâu!”
“Sao vậy? Sao không lo ăn cơm mà còn yêu sách gì nữa? (Yêu sách: tiếng địa phương, cố tình gây sự, gây sự vô cớ) mẹ mạnh liếc mắt giận dữ nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên, bình thường thì rất nghe lời, mới có khách tới thì liền giở chứng rồi.
Mạnh Tĩnh Nghiên đáng yêu lè lưỡi, ý muốn nói bản thân mình thật sự vô tội, thuận tiện dùng bề ngoài đơn thuần của mình tranh thủ chút tình cảm của mẹ. “Mẹ, vừa rồi con không cẩn thận đá vào chân của chú Từ, mà con cũng đã xin lỗi chú rồi, không phải con rất ngoan sao?”
Với tính cách của mẹ Mạnh, chắc chắn bà sẽ không khen mình, ngược lại sẽ trách mắng cô nên ngồi nghiêm túc đi, không được giỡn nữa. Cũng không chờ bà nói chuyện, người dượng trước lịch sự và bại hoại kia đã mở miệng, “Biết sai mà nhận thì Nghiên Nghiên thật sự rất ngoan, chị Lý, chị dạy bảo Nghiên Nghiên thật sự rất tốt, trách không được chị còn có thể quản lý nhà trẻ.”
Nói xong còn ‘yêu thương’ sờ đầu của Mạnh Tĩnh Nghiên, cô bé nhỏ còn không vui né tránh. Còn chị Lý nữa chứ, ai là chị Lý của dượng? Còn chưa có gì với dì nhỏ của cô đâu, còn muốn kêu mẹ cô bằng chị? Thật không biết xấu hổ!!!
Mẹ của mình bị hai câu nói của người ta làm cho cao hứng chẳng biết trời trăng mây gió là gì, không khí trong phòng của vui vẻ hòa thuân. Bà ngoại nhìn dượng bại hoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-ve-nam-ba-tuoi-tro-ve-luc-ba-tuoi-ruoi/3034342/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.