Editor: thao1504
Tại sao Vũ Tường lại nói như vậy, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng từ chối cho ý kiến, cùng đứa bé ba bốn tuổi cãi nhau cô không làm được. Chỉ là khuôn mặt bọn nhỏ tươi cười hồn nhiên thật là rất có sức cuốn hút, chơi đùa thỏa thích cùng chúng đến giữa trưa, tâm tình của cô cũng khá nhiều.
Chỉ là đến lúc ăn cơm trưa khi Vũ Tường lựa tất cả cà rốt trong chén của mình trong chén để vào trong chén của của Mạnh Tĩnh Nghiên, lại còn mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cô muốn cô ăn hết tất cả cà rốt trong đó, như vậy sẽ rất tốt cho mắt. Mạnh Tĩnh Nghiên ghét nhất là ăn cà rốt, hơn nữa lại bị hắn bức bách đến kinh người như vậy, cô cảm thấy như vậy giống như đang dùng cực hình với mình vậy, vậy thì làm sao mà ăn nổi!
Lý Trạch nghe Vũ Tường nói, cũng tưởng là Mạnh Tĩnh Nghiên ngã bệnh, khi thấy Vũ Tường lấy tất cả cà rốt của mình cho Mạnh Tĩnh Nghiên ăn còn nói là có thể chữa bệnh, hắn do dự hồi lâu, vì muốn sau này Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn có thể chơi đùa cùng hắn, nên cũng lấy tất cả cà rốt trong chén mình cống hiến tất cả vào trong chén của Mạnh Tĩnh Nghiên.
Chuyện này, càng làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên dở khóc dở cười. Lý Trạch vốn không thích ăn cà rốt, nhưng vì hắn muốn đạt được danh hiệu ăn ngoan nhất, nếu muốn hạng nhất đều kiện là người bạn nhỏ không thể kén ăn. Lấy tất cả cà rốt của mình cho cô, chính là buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-ve-nam-ba-tuoi-tro-ve-luc-ba-tuoi-ruoi/3034281/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.