Tay cô miết trên viền ảnh hai mắt cô ngân ngấn nước nhìn tấm ảnh người phụ nữ trên tay cầm bó hoa nở nụ cười tươi.
Người phụ nữ mặc chiếc váy trắng tinh, trên chiếc váy còn có họa tiết cánh hoa.
Cô mấp mấy môi cắn chặt răng tay miết trên tấm ảnh "Tôi muốn tới thăm phần mộ của bà ấy!".
...
Đế Hoằng dẫn cô tới một nghĩa trang lớn của gia tộc nằm ở ngoài ngoại ô thành phố.
Quân Dao chậm chậm đi tới trước, cả người cô mềm nhũn đi đứng loạng choạng không vững đi tới trước phần mộ của Đế Nguyệt Nhi.
Cô ngồi xuống đưa đôi tay run rẩy chạm vào tấm di ảnh, bên trên có khắc ngày tháng mà mẹ cô mất là ngày mà cô vừa chào đời tới thế giới này cũng chính là ngày mà mẹ cô mất.
Cô cắn chặt môi dưới cố không để nước mắt trào ra "M... mẹ...!".
Cô chưa từng nghĩ sẽ gặp mẹ theo cách này, mỗi khi cô nhắc tới mẹ cô ba cô đều chỉ im lặng và cô cũng rất ít khi nhắc tới bà trước mặt ông.
"Sao lúc đó ông lại gửi tôi về nước S?".
Đế Hoằng: "...".
Ông quay đi chỗ khác nhìn lên phía xa kia chậm rãi nói: "Ta biết có thể bây giờ con rất hận ta, dù ta có nói gì đi nữa cũng không thể nào bù đắp được những chuyện ta đã làm".
Bây giờ dù ông có nói gì đi chăng nữa thì cũng không thể nào bù đắp được những chuyện mà ông đã làm.
Nếu không phải vì ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-thanh-tieu-to-tong-cua-te-thieu/2645198/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.