Tiếng đàn cất lên thánh thót tựa tiếng suối róc rách, âm thanh vô cùng trong trẻo vang khắp căn phòng. Bản nhạc vừa được chơi xong Tiêu Bách Điền liền vỗ tay tán thưởng.
"Hay. Không ngờ ta còn có thể gặp một người có thể đánh khúc nhạc này, khâm phục khâm phục."
"Tiêu huynh quá khen. Ta tiếp xúc với nhạc cụ từ nhỏ nên chuyện am hiểu chút đàn ca này cũng là chuyện bình thường."
"Nhà Phó huynh đây chắc cũng thuộc tầm thượng lưu, thậm chí còn có thể là con quan trong triều."
Cảnh Điềm nghe ra có điểm lạ, khi Tiêu Bách Điền nói câu này ánh mắt hắn cũng theo dõi biểu cảm của Cẩn Lan, đang hỏi vu vơ nhưng lại mang chút dò xét, thấy vậy Cảnh Điềm liền lên tiếng thay lời Cẩn Lan.
"Tiêu huynh nói quá, chúng tôi nào có phải con quan gì, chỉ là con của thương nhân gia tài nhiều mà thôi."
"Ra là vậy."
Sau đó ba người nhanh chóng từ biệt Tiêu Bách Điền ở Hoa lâu thay lại đồ nữ quay trở về. Ở trên xe ngựa Cảnh Điềm nói:
"Hai muội có thấy Tiêu Bách Điền này có chỗ lạ không?"
"Tỷ nói vậy là sao?" - Cẩn Lan hỏi.
"Hắn không phải người trong thành lại mang họ Tiêu, biên cương lần này rục rịch cũng liên quan đến Tiêu quốc. Vừa nãy khi nói chuyện hắn cũng cố tình rò hỏi thân thế của chúng ta."
"Tỷ nói vậy muội mới để ý. Ban nãy hắn nói bị lừa bán vào đây, nhưng trên tay hắn lại có vết trai do cầm kiếm lâu ngày, những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-thanh-phu-nhan-tuong-quan/3732297/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.