Cô vậy mà lại càng khóc to hơn, Mộ Tranh khó hiểu, luống cuống không biết nên làm gì, nhẹ nhàng hỏi:
"Đừng khóc nữa, sao cô càng ngày càng khóc to hơn vậy."
Cô nức nở nói:
"Ngài cười đáng sợ quá!"
"Được rồi được rồi, ta không cười nữa, cô đừng khóc được không?"
Cẩn Lan từ từ nín khóc, Mộ Tranh tìm khăn tay lau nước mắt giúp cô nhưng lại tìm không thấy liền lấy ống tay áo đắt giá làm từ lụa tiến cống lau nước mắt cho cô. Cẩn Lan định thần lại mới cảm nhận chất liệu của vải thuộc hàng thượng hạng liền lùi lại nói:
"Ngài... ngài làm gì vậy?"
"Lau mặt giúp cô."
"Không phải chuyện này, ngài có biết y phục này của ngài được may từ vải có giá trị không hề rẻ không? Ngài lại dùng nó như thế này."
Tề Mộ Tranh bình thản như không có chuyện gì, ung dung đáp lại lời nói đem theo chút kinh ngạc của cô.
"Ta đương nhiên biết, đây là vải tiến cống."
"Ngài biết mà vẫn làm như vậy. Ôi trời ơi! Bộ y phục đắt đỏ này sao lại có thể bị ngài đối xử như vậy chứ."
Vừa nói cô vừa tiến lại gần Môn Tranh, nắm lấy vải trên ống tay áo vừa lau nước mắt cho cô cảm thán.
Cô chỉ đứng đến vai Tề Mộ Tranh nên từ trên cao nhìn xuống có thể thấy dáng vẻ tiếc nuối của cô. Phủ tướng quân không thiếu vải tốt may y phục nhưng loại vải tiến cống này chỉ hoàng thượng có, không dễ gì mới có được, hoàng thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-thanh-phu-nhan-tuong-quan/3732289/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.