"Tiểu thư, tiểu thư, nhị hoàng tử và tiểu tướng quân đến cầu thân rồi. Tiểu thư, người đừng ngủ nướng nữa, mau dậy đi."
Cảnh Điềm mơ màng mở mắt, nhìn cảnh tượng quen thuộc xung quanh và cả tì nữ theo cô từ nhỏ, cô xem cô ấy như tỷ muội ruột thịt - Đông Đông, mắt cô đẫm lệ, ôm chầm Đông Đông. Cô trùng sinh rồi, thật sự trùng sinh rồi.
Cảnh Điềm còn nhớ rất rõ, kiếp trước khi nghe cha cô gặp chuyện, cô không muốn Đông Đông cũng vì mình mà gặp họa nên đã sai người đưa cô ấy ra khỏi thành, chuẩn bị ít bạc để cô ấy có thể sống tự do sau này. Nhưng Đông Đông nguyện ý ở lại, cô ấy cũng là tì nữ trung thành mà cô tin tưởng nhất ở kiếp trước.
"Tiểu thư, người sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?"
"Đông Đông, muội thật sự còn sống, là ta liên lụy muội rồi."
Nước mắt cô cứ thế lăn dài. Đông Đông không hiểu chuyện gì, đứng dậy chống tay nói với Cảnh Điền:
"Ây da tiểu thư, người nói gì vậy, muội tất nhiên vẫn còn sống. Không phải tiểu thư ngủ đến hỏng đầu rồi chứ?"
Triệu Cảnh Điềm lau nước mắt, đúng vậy, Đông Đông còn sống, mọi người vẫn còn sống, cô sẽ không để cho bi kịch kiếp trước xảy ra một lần nữa.
"Ta ngủ mơ thấy ác mộng thôi, à đúng rồi Đông Đông, ban nãy muội nói gì?"
"Đúng rồi tiểu thư, phu nhân bảo muội vào gọi người, nói nhị hoàng tử và tiểu tướng quân đến cầu thân."
"Đến rồi? Mau mau, chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-thanh-phu-nhan-tuong-quan/3732279/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.