Những viên đạn đều nhắm vào tim của tử tù, một cái chết được cho là rất đau đớn, nhưng không là gì cả so với sự tàn độc của bọn chúng.
Vân Du Nhã và Đường Thúy Hoa phía lồng ngực đã nhiễm đầy máu tươi, hai mắt bọn họ mở to, chút hơi tàn còn lại để chịu đựng thống khổ này.
Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc, Cố Trạch Thần lúc này rút súng của mình ra, anh lên đạn và nhắm thẳng vào đầu của Vân Du Nhã, đôi mắt của anh dâng lên một nỗi hận thù lớn.
"Xem nào, đến lúc nên tự mình cảm nhận cảm giác bị bắn vào đầu là thế nào rồi!" Anh thì thầm nói thật khẽ.
Ba tháng trời bị giam Cố Trạch Thần không hề để cho hai mẹ con sống tốt, tất cả những màn tra tấn kinh khủng nhất anh đã dành tặng cho bọn họ.
Ngày hôm nay ở pháp trường này, hai mẹ con Vân Du Nhã và Đường Thúy Hoa cũng chỉ còn nửa cái mạng hấp hối.
"Du Nhã, con..."
"Phập." Lời Đường Thúy Hoa còn chưa kịp nói hết, viên đạn từ súng của Cố Trạch Thần cũng đã ghim thẳng vào trán bà ta.
Vân Chi Lâm ở trên khán đài nắm chặt tay mẹ Cố, dù sao cô cũng còn chút ám ảnh của kiếp trước.
Cả Vân Du Nhã và Đường Thúy Hoa chết đều không nhắm mắt, bọn họ mở mắt trừng trừng trông rất đáng sợ.
Vệ Thiếu Hàn lúc này vẫn chưa chết, dù trên ngực hắn đã bị bắn thủng, hắn thở gấp quay sang nhìn cái kết của hai mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-thanh-phu-nhan-cua-thieu-tuong/3316653/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.