Vân Chi Lâm hôn mê một ngày một đêm, khi cô tỉnh lại bên ngoài mặt trời đã xuống núi từ bao giờ. Dù cơ thể cô đã khá hơn nhiều, nhưng đầu vẫn còn có chút choáng, cô ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh. 
"Mình đang ở đâu đây, không phải là mình đang ở doanh trại tìm Cố Trạch Thần sao?" Cô đưa tay lên xoa xoa trán, vẫn không hiểu sao mình lại nằm đây. 
"Cạch." Cánh cửa phòng được mở ra, một người lính bước vào bên trong, người này chính là tên lính nhỏ con trước đó. 
"Vân tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?" Nhìn thấy Vân Chi Lâm đang ngồi trên giường hướng mắt về mình, hắn vui vẻ chạy đến hỏi han. 
"V...vâng, tôi tỉnh rồi! Xin lỗi nhưng đây là đâu vậy, sao tôi lại ở đây?" Cô ngại ngùng đáp, cũng không quên hỏi xem vì sao mình xuất hiện ở nơi này. 
"A, cô không nhớ gì sao? Hôm trước cô đến tìm Cố thiếu tướng của chúng tôi, sau đó có lẽ vì ở bên ngoài quá lâu, nên cô đã sốt cao không ngừng!" Hắn ta mở to mắt trả lời. 
"Tôi bị sốt sao?" Vân Chi Lâm ngạc nhiên. 
"Đúng vậy, chính thiếu tướng đã ôm cô vào doanh trại đấy, may mắn là giờ cô đã ổn rồi!" 
"Hả, ý anh nói là Cố Trạch Thần đã bế tôi sao, anh ấy thật sự tin tôi là vị hôn thê của mình à?" Vân Chi Lâm hoảng hốt. 
"Không phải sao?" Tên lính chớp mắt hỏi ngược lại cô. 
"Tất nhiên là phải rồi, chỉ là bộ dáng của tôi bây giờ không tốt, cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-thanh-phu-nhan-cua-thieu-tuong/2950398/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.