Cố Trạch Thần nghe mấy lời này của Vân Chi Lâm lại càng thêm xót xa, nếu anh có thể đi tìm cô sớm hơn một chút, vậy thì cô đã không phải sống cực khổ như vậy. Nghĩ đến anh lại càng thêm hận Vân gia, những kẻ đã để cô phải sống khổ sở. 
Anh thở mạnh một hơi, rồi lại xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô. "Sau này em không cần phải sống cực khổ, càng không phải lo bụng lúc nào cũng rỗng, anh sẽ lo lắng cho em đầy đủ!" 
Vân Chi Lâm khẽ chớp chớp mắt, cô mím chặt môi không nói gì, liền vồ đến ôm anh một cái. "Giá như em có thể gặp anh sớm hơn, thật may vì em đã có cơ hội để làm lại!" 
Có thể ban đầu Vân Chi Lâm chỉ có ý định muốn lợi dụng Cố Trạch Thần, nhưng ngay phút này cô không còn nghĩ đến điều đó nữa, cô chỉ muốn làm gì đó để đáp lại tình cảm của anh. 
Cố Trạch Thần khuôn mặt hơi ửng đỏ, đây là Vân Chi Lâm chủ động ôm anh kia mà, trái tim anh làm sao có thể chịu nổi. "Thật mong là em mau mau trưởng thành!" Anh thì thầm vào tai cô. 
Bây giờ lại đến lượt Vân Chi Lâm cảm thấy xấu hổ. "Anh đang nói cái gì vậy chứ? Em phải nấu cháo rồi, anh về phòng đi!" Cô đẩy anh ra, rồi lại ngại ngùng nhìn vào nồi cháo đang sôi ùng ục trên bếp. 
Cố phu nhân không biết từ lúc nào đã thức dậy, nãy giờ bà ấy im lặng quan sát đôi trẻ đang thân mật. 
"Khụ, sao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-thanh-phu-nhan-cua-thieu-tuong/2950366/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.