Trong đêm, ánh mắt của Cố Trạch Thần trở nên sắc lạnh, anh mà còn không giải quyết sớm chắc là bé cưng của anh bị tên khốn này doạ sợ cho mà xem.
Trong phút chốc anh buông tay Vân Chi Lâm ra, động tác thuần thục tung đòn đánh bay con dao trên tay kẻ cướp. Không chờ cho hắn kịp định hình, anh lại bồi thêm cho hắn một cú đấm thật mạnh vào mặt.
"Bốp, bốp."
Tên cướp không phải là đối thủ của Cố Trạch Thần, hắn bị đánh đau đến đầu óc quay cuồng, cứ thế mà như bao cát ngã nhào xuống đất.
Cố Trạch Thần nhàn nhã dùng đầu gối ấn chặt tên cướp xuống, tay còn lại rút dây nịt ra trói tay hắn ta lại.
Vừa đúng lúc nạn nhân của tên cướp chạy đến, cô ta hớt hãi nhặt lấy ví tiền của mình lên. "Cái tên khốn này, vậy mà dám cướp của, đánh chết hắn đi!" Cô ta tức giận xông đến, dùng chân đạp cho hắn ta vài cái đau đớn.
"Được rồi, giao hắn cho cảnh sát xử lý thôi!" Cố Trạch Thần lạnh nhạt lên tiếng.
Người phụ nữ kia lúc này trông thấy khuôn mặt anh tuấn của anh, lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ. "Là anh giúp tôi bắt cướp à, cảm ơn anh nhé, không biết tôi có thể mời anh một bữa để cảm ơn hay không?" Giọng cô ta nhão nhoét, ánh mắt nhìn anh bẽn lẽn.
Cố Trạch Thần cảm thấy lạnh gáy. "Không cần, đây là nghĩa vụ của tôi!"
Vân Chi Lâm ở phía sau im lặng cúi đầu, nhưng tay cô lại đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-thanh-phu-nhan-cua-thieu-tuong/2950338/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.