Hôm nay, những người sống sót trong căn cứ đều đã chuẩn bị tốt, mọi người nối đuôi nhau mà ra, nom như một hàng kiến đen thật dài.
Căn cứ còn còn sót lại tám chiếc ô tô, nhiên liệu có thể dựa vào những người bán hàng trong tiệm tạp hóa ở không gian dị độ. Những người sống sót lại tìm tòi chung quanh trong thành thị, thành công điều khiển một đoàn xe đủ để chứa được tất cả bọn họ, còn có ít hành lý, một đường chạy xe về phía tây bắc.
Hai bên đường sớm đã mọc đầy cỏ dại, Tiêu Vũ Hiết ngồi ở phó điều khiển, nhìn về hai bên đường qua cửa xe đã được lau sạch sẽ. Những bụi cỏ xanh mơn mởn kia duỗi thân thể về phía đoàn xe, thỉnh thoảng bò lên bánh xe nhưng lại rất nhanh bị trôi đi, tốc độ sinh trưởng của thực vật nhanh hơn so với tưởng tượng của cô nhiều lắm.
"Cảm giác chúng nó giống như có ý thức vậy, " Thẩm Nhiên ngồi đăng sau cô chống tay nâng người nhìn ra bên ngoài, "Em xem động tác tự vung cả thân thể của nó kìa."
"Đúng vậy, " Thẩm Nhiễm phụ họa nói, "Hi vọng đoàn xe chúng ta có thể chạy mau một chút."
Lời còn chưa dứt, Dương Hộ bỗng đột ngột phanh xe lại, cơ thể Tiêu Vũ Hiết bị dây an toàn kéo chặt, lại không kịp nói chuyện. Diệp Vân Khinh ngồi cạnh Thẩm Nhiễm sớm đã lấy súng ra, nhắm vào mèo hoang ở đằng trước.
Một con mèo hoang ở ngay trên con đường bọn họ phải đi.
Lông nó dài mượt mà, dường như nó đã được sống một cuộc sống phi thường dễ chịu, nó liếm móng vuốt của mình, bay vút lên không trung, định chộp vào cửa sổ xe của bọn họ. Hai tiếng vang nhỏ, Diệp Vân Khinh mở súng trực tiếp bắn chết nó. Thấy thân thể nó mềm mại vô lực rũ xuống trên mặt đất. Tiêu Vũ Hiết kéo cửa xe ra, đeo bao tay ném thi thể nó vào đám cỏ dại ven đường. Cỏ dại rất nhanh cuốn lấy thi thể mèo hoang, trên những chiếc lá là chi chi chít chít kiến đen. Chỉ một chốc khi cô lên xe, thi thể mèo hoang đã bị đàn kiến chia chác hầu như không còn gì.
"Thật đáng sợ, " Thẩm Nhiễm thấy vậy thì dùng hai cánh tay ôm cơ thể mình, "Hiệu suất phân công của động thực vật thật sự rất cao, chị xem, chúng nó lại trưởng thành rồi."
Đúng vậy, những đám cỏ dại kia vốn chỉ dài bằng nửa cánh tay, hiện tại đã cao tới đầu gối. Trông thấy cảnh tượng này, mọi người đều có chút nghi ngờ, liệu mình có thể thành công đi tới đích hay không.
Nhưng chuyện nhỏ trên đoạn đường này cũng không làm cho bọn họ rút lui có trật tự, người đã đi đến nơi đây đều rất rõ ràng, hiện tại, đế đô còn nguy hiểm hơn nhiều so với trên đường.
Mọi người không dừng lại ăn cơm trưa mà ăn uống luôn trên xe. Họ thay phiên lái xe, canh gác, lái xe liên tục đến khi mặt trời chiều ngã về tây. Dưới ánh ánh chiều tà, bọn họ quyết định tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Vừa lái xe, Tiêu Vũ Hiết vừa lưu ý cảnh sắc ven đường, thỉnh thoảng có chim bay tới chỗ bọn họ nhưng đều bị cô dùng súng giải quyết.
Cho đến sáu giờ tối, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy những ngôi nhà nhỏ ven đường, bên trong rất bẩn, có không ít ruồi bọ và con kiến, kéo dài tụ lại thành từng đàn. Thấy vậy ai nấy cũng đều cảm lấy lạnh hết cả sống lưng, mọi người nổi lửa đốt hết đồ đạc bên trong, đốt tới vách tường mới thôi, còn gõ từng chỗ trên vách tường một, nghe xem bên trong có hang ổ của động vật không. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, bọn họ mới từ trên xe xuống mặt đất, một nhóm người vẫn mặc nguyên quần áo nằm ở trong đại sảnh.
Ngày đầu tiên không phải Tiêu Vũ Hiết gác đêm, nhưng cô trằn trọc mãi không ngủ được. Mưa xuân mới tới nhưng động thực vật bên ngoài đã phát triển quá nhanh . Lúc cô đang ngủ cũng có thể nghe được thanh âm sàn sạt, cũng không biết là tiếng mưa rơi, hay là tiếng động của thực vật, lại hoặc là, tiếng động vật ăn uống.
Ngày thứ hai, bọn họ tiếp tục ra đi.
Cứ như vậy, mỗi một ngày đi qua, người sống sót không ngừng trải qua các loại nguy hiểm. Vào buổi tối một ngày, Tiêu Vũ Hiết bừng tỉnh thức dậy, ngửi được mùi tanh hôi quen thuộc, cô mau chóng đánh thức những người khác dậy, mới phát hiện gần đó là một hang rắn. Có một ngày tỉnh lại giữa ban ngày, lốp ô tô đã bị đâm rách, không biết là do rết hay là nhím, cũng may do cẩn thận nên bọn họ vẫn có mấy lốp xe dự phòng.
Ở trên đường lái xe chạy đủ mười ngày, cuối cùng bọn họ thuận lợi tới địa điểm đích mà những người mở đường nói trên diễn đàn, nhưng khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lại hận không thể đoạt mệnh mà chạy.
Địa chỉ viết trên diễn đàn là một nhà tù, có tường vây rất cao. Trước khi gõ cửa, Tiêu Vũ Hiết nhảy tới đầu tường quan sát tình hình bên trong. Nhưng khác với suy nghĩ của cô, đám người sống sót nơi này cũng không "nghênh đón" bọn họ, mà là những cánh tay cánh chân đã gãy rời.
Từ một chỗ trong nhà tù bị đào thành một cái động lớn là biết, đây hoàn toàn là một thảm án có chủ mưu đã lâu.
Tiêu Vũ Hiết đứng trên tường vây, từ trên đó nhìn xuống có thể mơ hồ thấy được bốn năm con sư tử đang nghỉ ngơi trong phòng. Cô không dám tới quá gần, quấy nhiễu giấc ngủ của chúng nó, bèn trực tiếp nhảy xuống tường vây, kể lại với những người khác về tình hình bên trong.
Diệp Vân Khinh lại phái hai tên thích khách nữa đi qua xác nhận, kết quả bọn họ chạy như điên trở về nôn. Cuối cùng, bọn họ quyết định rời khỏi trước đã. Đùa à, một con sư tử còn có thể đánh một trận, bốn năm con, như thế chẳng phải là là đi chịu chết sao?
Trước khi màn đêm buông xuống, bọn họ ở lại trong một tòa nhà. Tiêu Vũ Hiết tinh mắt trông thấy Thẩm Nhiên kéo tay Diệp Vân Khinh, đi xuống tầng dưới.
Vì cố gắng tránh xa mặt đất nguy hiểm, người sống sót đều chọn phòng ở tầng hai, tầng ba, không ai muốn ngủ ở tầng một hết. Vì thế khi cô trông thấy hai người xuống lầu là biết bọn họ có chuyện không muốn cho người khác biết.
Tiêu Vũ Hiết yên lặng đi theo, chưa xuống tới tầng một đã nghe được tiếng bọn họ nói chuyện nhỏ giọng nhưng kịch liệt với nhau: "Không không không, anh đừng làm như vậy." Đó là tiếng Diệp Vân Khinh.
"Chỉ có một cách này thôi." Thái độ của Thẩm Nhiên bình tĩnh dị thường: "Cậu biết mà, trước mắt chúng ta chỉ có cách này thôi."
"Vậy để người khác đi." Diệp Vân Khinh vô cùng cứng rắn nói: "Lúc trước tôi giao... cho anh, không phải là để..." Sau đó tiếng nói rất nhỏ, Tiêu Vũ Hiết không nghe rõ lắm, cô định tới gần thêm chút nữa, nhưng biết rằng họ đều vô cùng quen thuộc kỹ năng của cô. Nếu bị bọn họ phát hiện sẽ không có cơ hội thứ hai.
"Cậu muốn cho ai đi?" Thẩm Nhiên khẽ nở nụ cười: "Cậu nghĩ lại xem, ngoài tôi ra thì còn ai nữa?"
"Cố Thần, " Diệp Vân Khinh nhắc tới tên này, "Xem như tôi cầu anh, anh đừng như vậy."
"Anh ta không được, anh biết mà, Tử Diệu, A Kha... Anh ta không được , " Thẩm Nhiên bướng bỉnh nói, "Anh biết mà, tôi đã hạ quyết tâm, khụ khụ, không ai có thể thay đổi."
Giọng nói ngày càng nhỏ đi, Tiêu Vũ Hiết nín thở không lên tiếng, chỉ nghe Thẩm Nhiên nói một câu nữa..."Bọn họ càng cần anh hơn."
Bọn họ đang tranh luận gì vậy? Trong lòng Tiêu Vũ Hiết cảm nhận được dự cảm không lành, bọn họ, muốn làm gì vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]