Từ cổ đại mà đến, Tiêu Vũ Hiết chưa từng tiếp xúc đến thứ "cao lớn" như trí thông minh nhân tạo, cô chỉ theo bản năng mà cho rằng, nếu như một chiếc máy móc có thể nhìn thấu lòng người, có thể che giấu bí mật để lừa người, vậy chắc chắn sẽ không là máy móc đơn giản.
Trong ánh lửa phừng phừng, thời hạn làm nhiệm vụ bắt buộc của cô đã đến, cô bị truyền trở lại. Nhiệm vụ này vẫn biểu hiện trạng thái là chưa xong, cũng không biết là thật sự không hoàn thành hay là trò chơi xảy ra vấn đề gì đó, nhưng khả năng sau có lẽ cao hơn, bởi vì, nó không trừ tích phân của cô.
"Nhất định là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào rồi, " Tiêu Vũ Hiết tỉnh lại ở trên giường, nhìn những mảng tuyết lớn rít gào ở bên ngoài qua cửa sổ mái nhà, vừa trở về từ nền đất ấm áp, cô hắt xì một cái, đối mặt với hầm ngầm tối đen, lạnh lẽo tới xương tủy này, sự ấm áp ở nơi tránh nạn trở nên đặc biệt đáng quý.
Cô đứng dậy, đẩy cửa ra, dọc theo hành lang đi tìm đội hữu của mình, bởi vì bên ngoài thường thường có bão tuyết, Diệp Vân Khinh không thể không thiết lập lại căn cứ ở dưới lòng đất. Nhưng không khí dưới lòng đất không lưu thông, ở trong phòng sưởi ấm rất dễ dàng bị sặc khói, Tiêu Vũ Hiết đi một đường, chỉ cảm thấy đầy hành lang đều là mùi khói lửa.
Văn phòng Diệp Vân Khinh ở tầng đất tiếp theo, có dấu hiệu rõ ràng. Cô gõ cửa mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-choi-tan-the/1248976/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.