Chương trước
Chương sau
"Không thành công?" Tiêu Vũ Hiết quả thật kinh ngạc mười phần, dù sao trong ấn tượng của cô, chưa từng gặp phải tình huống pháp thuật của trò chơi không nhạy, "Vì sao không thành công? Là bởi không đủ giá trị pháp lực sao?"

Chỉ cần có bất kỳ bộ phận nhỏ nào trên cơ thể được bảo tồn là có thể dùng Thuật phục sinh để sống lại, tương đương với từ không đến có, sáng tạo ra một sinh mệnh mới, có thể được coi là phạm trù của tạo hóa. Diệp Vân Khinh vốn định mượn cơ hội này quan sát quá trình phục sinh, nhìn xem thế giới này rốt cuộc có cái gọi là trò chơi hay không, nhưng mà Thẩm Nhiên không cho anh cơ hội này.

"Anh ấy nói không có phản ứng, " Diệp Vân Khinh vốn có chút tức giận Thẩm Nhiên tự chủ trương, nhưng sau khi biết được thuật phục sinh vô dụng thì lại biến thành hoang mang. Trong phần miêu tả kỹ năng, điều kiện và hiệu quả thi triển thuật phục sinh đều được nói khá là rõ ràng. Trong trạng thái lý tưởng, Tử Diệu phải là hoàn hoàn chỉnh chỉnh còn sống trở về mới đúng. Nhưng trên thực tế lại là, "Sách kỹ năng bị tiêu hao, nhưng Tử Diệu lại không sống lại."

Nếu như kỹ năng không biến mất, anh còn có thể thuyết phục bản thân là cái chết của Tử Diệu không phù hợp yêu cầu của kỹ năng. Nhưng Thẩm Nhiên đem chia sẻ hộp thoại kỹ năng cho anh xem qua, kỹ năng thuật phục sinh quả thật thực sự đã biến mất .

"Quả thật quá mức kỳ quái, " Diệp Vân Khinh nghĩ mãi không xong, "Nếu là thuật phục sinh của trò chơi chân thật không thể làm người ta sống lại, thì nó căn bản không cần tạo ra kỹ năng này, nhưng mà nó đã tạo ra rồi ."

Tin tức tệ hơn là, Thẩm Nhiên bởi vì cưỡng chế thi triển thuật phục sinh ——cho dù chưa thành công,khiến thân thể vẫn chưa khôi phục tốt lại họa vô đơn chí, mấy ngày nay đều phải nằm ở trên giường, mà nhiệm vụ bắt buộc của anh ta cũng sắp đến .

"Anh thật sự có chút lo lắng nhiệm vụ bắt buộc của anh ấy." Diệp Vân Khinh lo lắng trùng trùng, "Hơn nữa, thuật phục sinh chưa thi triển thành công khiến anh ấy chịu đả kích rất lớn, anh không biết lúc anh không ở căn cứ liệu anh ấy có thể chống đỡ được hay không."

Tiêu Vũ Hiết an ủi anh, "Ngày mai là ngày cuối cùng làm nhiệm vụ của em, nếu hết thảy thuận lợi thì ngày kia là có thể trở về, đến lúc đó có em ở đó, sẽ tốt hơn một chút."

Đúng vậy, ngày mai chính là ngày cuối cùng của cô trong nhiệm vụ này, cô phải chuẩn bị xuống đến tầng âm 200 tìm tòi.

Hôm nay, cô cố ý nhắc tới chuyện bên ngoài trước mặt đồng nghiệp, thậm chí còn bóng gió cho ông lão là ngày mai cô sẽ hội giúp ông ta đi điều tra bí mật dưới tầng âm 200, ba gã đội hữu rất ngoài ý muốn chuyện cô dám xâm nhập hang hổ, nhưng không có ai tỏ ý muốn cùng cô đi.

Suốt một ngày cô đều tự mình hoạt động các kiểu để tăng điểm, nhưng không thấy có vệ binh nào bắt cô lại, cho đến khi buổi tối trở lại phòng, cô bật đèn điện lên, mẫn cảm ngửi được một mùi hương quen thuộc, đúng là mùi cô từng ngửi được trong buổi truyền đạo ngày hôm đó, nhưng mà đậm hơn, còn có chút ngọt.

Mùi hương này cũng không dễ nhận ra, nếu đổi làm người khác có cảm giác không linh mẫn thì có lẽ căn bản không ngửi ra được.

Chẳng lẽ là bởi mùi hương này khiến Trần Di cùng đội hữu "ông chồng" không hề phòng bị, rồi sau đó bị vệ binh đưa đi lúc bọn họ đang ngủ?

Tiêu Vũ Hiết nghĩ đến đây, hít thở thật khẽ, cô đánh giá phòng ở một chút, tìm kiếm nguồn gốc mùi hương. Hiển nhiên, mùi hương này phát ra sau khi bật đèn, cô vào toilet làm ướt khăn lông, tắt đèn đi. Trong bóng đêm, cô giẫm lên ghế, dùng khăn lông ướt bao lấy bóng đèn, vặn nó ra lấy xuống, khẽ ngửi thử. Quả nhiên nó có mùi nồng nhất trong phòng, cô dùng khăn ướt nhẹ nhàng chà lau vỏ bóng đèn, mùi hương kia nhạt đi rất nhiều.

Cô lại lắp bóng đèn trở về như cũ, sau khi hong khô lại bật đèn lên. Ánh sáng ấm áp màu cam tỏa ra khắp phòng, cô không biết mùi này có nguy hiểm gì hay không, bèn mở cửa phòng đi đi ra bên ngoài tránh một chút.

Lúc này đúng là thời điểm bắt đầu sống về đêm, cạnh hành lang, đàn ông đàn bà mặc áo tắm trực tiếp nhảy xuống bể bơi, bọt nước văng lên một mảnh. Bọn họ ở trong bể bơi lớn bằng hai sân bóng rổ bơi qua bơi lại, cười đùa không ngừng, thỉnh thoảng vang lên tiếng bọt nước ùm ùm, nghe thập phần hài hòa mà tốt đẹp.

Tiêu Vũ Hiết đứng cạnh hành lang dựa vào cửa phòng, nhìn chăm chú vào đoàn người cười đùa vui vẻ này, bằng cảm giác của cô còn có thể nghe được những tiếng nói chuyện nhỏ vụn ở bên dưới, "Ngày mai nghỉ phép, chúng ta đi khu vui chơi chơi đi!"

"Nguyện chủ phù hộ chúng ta."

"Anh đã góp được tích phân mấy ngày rồi, lát nữa cùng đi xem phim được không?"

"..."

Nghe thấy những đoạn đối thoại này, căn bản không thể liên hệ hình ảnh này với những người đang gian nan sinh tồn trong tận thế, nhưng Tiêu Vũ Hiết biết... Hình ảnh này như phù dung sớm nở tối tàn, không biết khi nào thì sẽ điêu linh.

Đợi đến khi mùi hương trong phòng cơ hồ đã tan hết, cô mới trở lại phòng mình, chờ tới mười một giờ, cô bèn đi đánh răng rửa mặt lên giường ngủ như bình thường.

Ba giờ đêm, trong lúc ngủ mơ màng, tai cô nghe được một tiếng động rất nhỏ, cô bỗng bừng tỉnh, hô hấp vừa dài vừa ổn, phảng phất như bản thân còn đang ngủ, nhưng tai thì vểnh lên, cố gắng nghe xem tiếng động kia ở chỗ nào.

Nó bắt nguồn từ mặt đất bên trong phòng tắm.

Chỉ nghe vài tiếng gõ nhẹ nhàng, tiếp đó là tiếng vật thể bị nâng lên. Tiêu Vũ Hiết lập tức ý thức được đó là bồn tắm lớn trong phòng tắm. Hóa ra, bên dưới bồn tắm lớn cất dấu một đường hầm.

Hướng phòng tắm truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, thẳng hướng phòng cô mà đến. Cô nhắm mắt lại giả bộ ngủ say, mũi linh mẫn ngửi được một vật thể mang theo hương hoa tới gần chính mình, cô hô hấp chậm lại, nhưng cũng khó có thể tránh bị hút vào một ít.

Nếu là ở bên ngoài, cô đã sớm đánh ngã toàn bộ người đang đến rồi, rồi sau đó lại tìm cách xuống. Nhưng lần này cô lại đang ở trên địa bàn của người khác, nơi tránh nạn này đã thành lập lâu như vậy rồi, rất khó tưởng tượng lực lượng này khổng lồ đến mức nào, so với việc cứng đối cứng, không bằng trước nhập hang hổ.

Tiêu Vũ Hiết nghe được có khoảng bảy tám người đang ở phòng mình đảo lộn lung tung, dù bọn họ tận lực khẽ khàng, nhưng cũng khó tránh khỏi va chạm một vài thứ. Sau đó thân thể cô nhẹ đi, bị đút vào trong một bao tải màu đen, một người đàn ông vác cô lên, đi về phía phòng tắm, cũng chính là hướng bên trái phòng ngủ. Theo sát người này là năm sáu người khác, còn thừa lại một người ở trong phòng tìm tòi.

Cô cảm giác được uy lực của mùi hoa kia, ý thức dần dần mơ hồ. Lúc này, cô đột nhiên nhớ tới bản thân mình từng ở nơi nào ngửi được mùi hoa như thế này—— đây là mùi hương hoa đỗ quyên, tương tự với loài hoa trắng nhỏ mà Triệu giáo sư nhập vào, nhưng mà càng đậm đặc hơn, uy lực cũng lớn hơn nữa. Hoa trắng nhỏ kia rốt cục có liên quan gì đến hương hoa ở nơi tránh nạn này? Cô nhớ được những chữ viết nguệch ngoạc của nguyên chủ vàTrần Di ở trên laptop và trên tờ giấy trắng, cùng với chữ viết mà nhóm áo dài trắng ở chỗ Triệu giáo sư lúc còn thanh tỉnh lại có hiệu quả vi diệu như nhau.

Lại nói tiếp, Triệu giáo sư vốn có xuất thân chính quy, cũng có hiểu biết rất sâu về lĩnh vực nghiên cứu sinh vật học, chỉ là bởi cháu trai của ông mà bỏ qua rút lui khỏi máy bay, mất đi cơ hội rời khỏi theo bộ đội. Khi Tiêu Vũ Hiết gặp gỡ ông ta, bên người ông còn có hai bảo tiêu, có lẽ, nghiên cứu trong sở nghiên cứu và nơi tránh nạn có điểm tương tự?

Khi cô còn đang miên man suy đoán lung tung thì cảm giác được những người vác mình này đang vào thang máy không ngừng đi xuống, bọn họ hành động vô thanh vô tức, ngay cả nói cũng không nói nhiều một câu, không biết thang máy ngừng ở nơi nào, chỉ nghe một tiếng "Đinh" vang lên, những người này bước ra ngoài, bộ pháp vô cùng ổn định, tưởng như đã làm như vậy vô số lần rồi.

Bao tải vốn tối như mực đột nhiên có thể cảm nhận được ánh sáng, cô cảm nhận được bản thân mình bị đặt trên một băng chuyền, trong lòng lộp bộp một tiếng, tay cầm chủy thủ, rạch bao tải nhảy ra.

Ánh sáng trước mắt quá mạnh, cô không thể không híp mắt mới có thể nhìn được phía nhóm vệ binh mang mình xuống. Điều khiến cô cảm thấy kinh hãi là, nhóm vệ binh này định thân ở một chỗ giống như một đám người chết vậy, thấy cô trốn ra nhưng lại không hề có động tác gì.

Cô cảnh giác đến phía sau bọn họ, phóng mắt nhìn quanh,. Căn phòng trước mắt cũng không lớn, có lẽ chỉ to bằng phòng ngủ của cô., băng chuyền di động theo vách tường phía bắc đến vách tường phía nam. Vách tường phía đông có một cánh cửa, có lẽ bọn họ đã vào theo cánh cửa này, băng chuyền không ngừng đi chuyển về phía trước, cũng không biết người nằm ở trên đó sẽ bị đưa tới nơi nào.

Tiêu Vũ Hiết đưa mắt quay lại chỗ vệ binh, cô thử chào hỏi, "Xin chào?"

Không giống với những áo dài trắng trong sở nghiên cứu, vệ binh cũng không mở miệng tự giới thiệu mà vẫn im lặng đứng tại chỗ, phảng phất như trạng thái chờ của một đám người máy đang chờ mệnh lệnh mới.

Cô vươn ngón trỏ ra chọc vào thân thể một vệ binh trong đó, đối phương vẫn không có động tác gì. Cô càng nhận thấy sự tình cổ quái, dứt khoát quấn bọn họ đến trước cửa, trên cửa có khóa. Tiêu Vũ Hiết nhìn chăm chú vào khóa mật mã mà cô từng nhìn thấy ở trong phòng đội hữu phú hào, chậm rãi lấy ra hai tờ giấy trong ba lô.

Một tờ là nguyên chủ lưu lại , một tờ khác là của Trần Di , mà mật mã viết trên hai trang giấy này giống nhau như đúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.