Tiêu Vũ Hiết rất bất đắc dĩ, không nghĩ tới đội viên duy nhất ở tại tầng âm 150 trở xuống sẽ bị tù binh bởi viên đạn bọc đường này một cách đơn giản như vậy, mà hình như bản thân phú hào cũng có chút xấu hổ, nhưng vẫn mạnh miệng nói; "Tôi chẳng phải là vì... không đánh rắn động cỏ hay sao. Xung quanh tôi toàn là người tinh tường, nhỡ nhận ra có điều gì không đúng, trực tiếp giết chết tôi thì phải làm sao bây giờ?" Càng nói thì hắn càng thấy mình có lý, hình như trong lòng cũng thật sự nghĩ như vậy.
"Anh vui vẻ là được rồi..."
Tóm lại là không thể trông cậy vào phú hào. Tiêu Vũ Hiết đứng dậy, đánh giá hình ảnh trong gương của mình, vuốt tay áo một cái, bới tung phòng lên để tìm kiếm những đầu mối hữu ích.
Vật phẩm của nguyên chủ được sắp xếp rất gọn ghẽ. Cô ngồi xổm trước tủ quần áo lôi từng món ra một, đặt trên đầu gối, không thu hoạch được gì. Cô chưa từ bỏ ý định thử gõ gõ đập đập trong tủ, bỗng nhận thấy có một tiếng động không giống khi gõ vào thanh gỗ ở góc khuất.
Cô tìm tòi khe hở ở mép tấm ván gỗ, dùng một cây châm trên bàn trang điểm cắm vào đó thăm dò. Không biết chạm phải cơ quan gì, tấm ván gỗ này rụng xuống, lộ ra một ô nhỏ. Cửa tủ quần áo chặn ánh đèn chiếu tới, cô lấy đèn pin từ trong ba lô ra chiếu vào.
Đây là... Cô đeo găng tay lên, gỡ bỏ lớp bìa mỏng bên ngoài cuốn sổ, bên trong có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-choi-tan-the/1248969/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.