Chương trước
Chương sau
Nơi tránh nạn ở tận thế.

Vừa nhìn thấy miêu tả nhiệm vụ này, Tiêu Vũ Hiết liền có dự cảm mơ hồ, có lẽ cô sẽ nhìn thấy những quan lớn, phú hào đã sớm thoát đi kia. Chỉ là, tại sao phải điều tra chỗ tránh nạn nhỉ? Chẳng lẽ có thứ gì đang uy hiếp những người đó sao?

Nhưng sau khi nhìn thấy ánh trăng màu bạc rải đầy tòa thành thị, lời vốn định thốt ra lại thôi, trong bầu không khí yên tĩnh như này, nhắc đến nhiệm vụ bắt buộc thì đúng là quá vô duyên rồi. Cô ôm chặt áo lông của mình, đưng sau lưng Diệp Vân Khinh, im lặng ngắm nhìn thành phố.

Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy gió thổi qua mình vô cùng mạnh, những bông tuyết còn sót lại cũng nhảy múa theo gió, bay về phương xa, nơi mà hai người không nhìn thấy. Nhưng Tiêu Vũ Hiết vẫn có thể ngửi được hương vị bão tuyết tiến đến trong cơn cuồng phong.

"Chúng ta vào nhà đi." Một tay vịn lan can, một tay Diệp Vân Khinh vươn hướng cô, dường như một giây sau sẽ bị cuồng phong thổi đi. Tiêu Vũ Hiết nắm chặt tay anh, bỗng dùng sức kéo lại, hai người cùng lăn vào phòng khách, sau đó cô lập tức đóng lại cửa sổ thủy tinh đã vỡ nát, cũng dùng ngăn tủ, ghế... để chặn lại khung cửa sổ.

Đến cùng là trận bão tuyết kia, hay là trận bão tuyết mới xuất hiện?

"Không sao chứ?" Dương Hộ vội chạy tới: "Bên ngoài đang có gió lốc, tòa nhà này có thể chịu được sao?"

Theo tiếng rít gào giận dữ của cuồng phong, tủ gỗ, ghế chặn ở cửa sổ bị thổi bay về phía bọn họ. Tiêu Vũ Hiết kịp thời dùng tay ngừng lại, nhưng gió lạnh thấu xương nói cho bọn họ biết, phòng khách nối liền với sân thượng này đã không thể dùng được nữa rồi: "Chúng ta mau vào trong phòng đi." Diệp Vân Khinh quyết định thật nhanh, đi về hướng phòng ngủ. Sau những tiếng vang ầm ầm, tòa nhà của bọn họ rung rất mạnh, giống như một người khổng lồ đang rùng mình trong gió lạnh.

Diệp Vân Khinh kịp thời víu vào vách tường, ổn định thân thể của mình, anh ngoái đầu nhìn hai người còn lại. Trong bóng tối chỉ nhìn thấy thân hình bọn họ, hai người đều đang đứng vững vàng, lúc này anh mới yên lòng lại.

"Chúng ta không thể ở trên mặt đất." Cảm nhận được sự rung chuyển dưới chân, Diệp Vân Khinh nói: "Chúng ta xuống dưới hầm đi."

Nhưng mà dưới hầm không có gió lạnh thấu xương, không có tuyết trắng, rất dễ trở thành thiên đường của các động thực vật. Dù bọn họ đã dọn sạch một lần nhưng vẫn không thể chắc chắn liệu sẽ có sinh vật nhỏ mới xuất hiện hay không.

So với nguy cơ tứ phía dưới lòng đất, dường như trên mặt đất an toàn hơn nhiều.

"Nhưng mà, một trận bão tuyết còn đỡ." Diệp Vân Khinh không thể không quyết định: "Hai trận, ba trận, thậm chí mấy chục trận thì sao? Chúng ta không thể chắc chắn tòa nhà này có thể hoàn hảo không chút tổn hại trước khi mùa đông kết thúc. Chỉ cần nó sụp xuống, chúng ta ở bên trong làm sao có thể chạy trốn được."

"Chờ chút đi." Anh thở dài nói: "Tùy tiện chuyển đi rất dễ tạo ra tâm lý phản nghịch cho những người khác, chúng ta trước chuyển một bộ phận xuống dưới lòng đất, xem lại tình hình sau đó rồi tính tiếp."

Nói tới đây, bốn phía lại là một trận rung chuyển.

Lúc này, Tiêu Vũ Hiết không thể không nói ra nhiệm vụ bắt buộc tiếp theo của cô.

"Điều tra chỗ tránh nạn tận thế..." Diệp Vân Khinh sững sờ, hình như không nghĩ tới nhiệm vụ bắt buộc của cô tiến tới nhanh như vậy. Nhưng mà, đối với chỗ tránh nạn tận thế này anh ta lại có vài phần hiểu rõ: "Bố mẹ anh... Bọn họ hẳn là giấu ở một chỗ nào đó trong chỗ tránh nạn."

Chỗ tránh nạn ở tận thế chia thành vài loại hình, có kho chuyên cất giữ hạt giống lương thực của thế giới, có chỗ tránh nạn chuyên dành cho người giàu có lại chia thành nhiều loại: nhà trọ, du thuyền trên biển, phi thuyền trên không, thậm chí phi thuyền vũ trụ. Dù là trên biển hay không trung, Diệp Vân Khinh cho rằng bọn họ đều không thể bình yên vô sự dưới loại thời tiết này.

Từ khô hạn đến mưa to, thậm chí bão tuyết, gió lốc đủ để cuốn đi bất cứ kẻ nào ở dưới biển hay không trung, chỗ tránh nạn dưới mặt đất mới là nơi thích hợp nhất cho nhân loại sinh tồn.

"Cho nên, em cần đeo kính hồng ngoại lên, nhưng mà.." Diệp Vân Khinh đột nhiên cười khẽ: "có lẽ cũng không cần."

Khi đó Tiêu Vũ Hiết còn chưa hiểu, cho đến khi cô bị truyền tống tới cái gọi là chỗ tránh nạn tân thế này mới hiểu được ý nghĩa tiếng cười khẽ đó.

Chuẩn luôn, không cần dùng đến kính hồng ngoại.

Nhiệm vụ bắt buộc không để thân thể cô giáng lâm bên trong chỗ tránh nạn này, cô tỉnh lại trong thân thể một người phụ nữ khác. Dù thân cao, thể trọng và thuộc tính thân thể cũng không thay đổi. Nhưng đột nhiên phát hiện mình đổi một khuôn mặt vẫn cảm thấy có chút là lạ.

Cô tỉnh lại trên một chiếc giường lớn thoải mái dễ chịu. Khi cô mở to mắt ra, thứ nhìn thấy chính là ánh đèn.

Bố cục gian phòng khá ấm áp tĩnh lặng, cô ngồi dậy, đánh giá căn phòng, giống một gian nhà trọ. Gian phòng này có một cái bàn trang điểm, trên mặt gương hiện ra một khuôn mặt khác, bên cạnh gương là tủ treo quần áo. Cô kéo ra, bên trong cất đủ các loại trang phục, thậm chí còn có hai bộ lễ phục.

Đơn giản không giống như trong tận thế mà cô đã tưởng tượng.

"Tất cả mọi người ở đó sao?" Trong tai cô vang lên một giọng nói xa lạ: "Tôi tự giới thiệu chút, tôi là một phú hào, vừa mở mắt đã thấy có hai nữ nhân trên giường, cái loại đó đó."

Các đội viên khác cũng đều lần lượt báo lên thân phận mình. Tiêu Vũ Hiết cũng từ những thứ trên bàn trang điểm phát hiện thân phận của mình là một nhân viên nghiên cứu ngoài biên chế ở bên ngoài. Đúng vậy, ngoài quan lớn và phú ông, trong chỗ tránh nạn còn có rất nhiều nhà khoa học, trước tận thế, bọn họ phát hiện thứ đáng giá nghiên cứu ở nơi này, bởi được chôn quá sâu dưới lòng đất, liền dùng nơi này làm trung tâm xây dựng chỗ tránh nạn.

Cô vừa mở tư liệu trên bàn ra xem, vừa nói chuyện với Diệp Vân Khinh. Dựa theo những tư liệu đó, chỗ tránh nạn này có khoảng trên trăm tầng, mà trong đó phân chia đẳng cấp rõ ràng. Trong cùng không gian, tầng ngầm 1 đến tầng âm năm mươi, mỗi tầng đều có thể chứa mấy trăm người. Mỗi phòng trọ có một nhà tắm và phòng vệ sinh, ngoài ra, đồ ăn cũng chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu sinh tồn cơ bản nhất. Bọn họ tựa như con kiến bên trong tổ, phục vụ cho những gia đình có đẳng cấp cao hơn.

Từ tầng âm năm mươi đến âm một trăm thì có điều kiện hậu đãi hơn nhiều, gian phòng có thể ở bốn người, đủ cho một gia đình ở, còn có phòng khách có thể xem phim và truyền hình trước kia, ngẫu nhiên còn có thể đi rèn luyện trong phòng tập thế thao ở bên ngoài. Đương nhiên, bọn họ cũng có công việc của mình, nếu không thể thể hiện được giá trị của mình liền sẽ bị đuổi lên tầng cao hơn.

Thân thể Tiêu Vũ Hiết này ở khoảng tầng âm một trăm đến âm một trăm năm mươi. Cô mua được phòng ở bốn người, đổi nhà trọ này thành nơi chỉ thích hợp với một mình cô, ghép giường nhỏ thành giường lớn, trong xã hội chỗ tránh nạn này, cô cũng có thể xem là giai cấp thượng tầng.

Nhưng khoảng cách giai cấp từ tầng âm một trăm năm mươi lâu trở xuống, còn có sự chênh lệch không nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.