Chương trước
Chương sau
Nghe được câu nói này trong nháy mắt, bàn chân đang nâng lên của Tiêu Vũ Hiết bỗng dừng giữa không trung, phản xạ quay đầu nhìn Diệp Vân Khinh ở bên cạnh, mà những người khác cũng không hẹn mà cùng dừng lại, xì xào bàn tán.

"Đây là tình huống thế nào vậy?" Bọn họ đều có chút không biết làm sao: " Vừa rồi hắn chẳng phải đã nói với chúng ta câu nói y hệt sao?"

"Không chỉ từ ngữ, mà ngay cả ngữ khí, âm điệu, đều giống nhau như đúc."

"Điều này cũng thật quỷ dị."

Lúc này, Tiêu Vũ Hiết mới đột nhiên nhớ tới Sở Ca từng nói "những vật kia", tựa hồ chỉ cách một tầng sương mù mỏng là cô đã có thể chạm được ý mà đối phương muốn nói.

"Chúng tôi đang nghiên cứu chỗ bên ngoài," Dù Diệp Vân Khinh không biết đoàn người Sở Ca là thế nào, nhưng anh ta vẫn thăm dò hỏi: "Tình huống các bạn thế nào?"

"Không tốt lắm." Giọng nói của Sở Ca càng thêm mệt mỏi: "Có mấy đồng đội bỗng vô cớ ngã trên đường, còn có hai đồng đội bị zombie công kích, người trong sở nghiên cứu hình như có hơn hai trăm, nhưng lại không thấy có người nào còn sống, chúng tôi còn gặp phải một vài thứ... Tóm lại, nơi này vô cùng nguy hiểm, mà nguy hiểm nhất là, tôi không biết nguy hiểm tới từ đâu."

Lý do cả hai lần của anh ta không giống nhau, trên cơ bản có thể loại bỏ khả năng giả mạo. Theo lý mà nói, bọn họ dùng kênh thông tin của trò chơi là trực tiếp thông qua sóng điện não truyền tới trong tai, cơ hồ không có khả năng "ghi âm" hoặc "giả mạo". Nhưng cẩn tắc vô ưu, anh ta vẫn vẽ vời thêm chuyện để hỏi: "Anh còn nhớ rõ tôi không? Tôi là Vân Khinh."

"Đương nhiên, tôi còn quen biết Tiêu Tiêu và Thẩm Nhiên trong đội ngũ các cậu." Sở Ca hình như là nói chuyện lần đầu tiên, thậm chí còn nói đùa; "Nếu không có bọn họ ở đó, tôi thì không thể tường trình tình huống của bọn tôi cho các cậu nhanh như vậy đâu, thế nào cũng phải thăm dò vài câu trước đã chứ."

Diệp Vân Khinh lại thử dẫn dắt hắn nói thêm bảy tám câu nữa, suy nghĩ của hắn rõ ràng, bình thường, còn rất có trật tự, sau đó hắn nói chờ bọn họ tại phòng thí nghiệm công cộng rồi không nói thêm gì nữa. Nếu không phải cả đoàn người đều nghe được câu nói kia thì không chừng anh ta đã tưởng mình xuất hiện ảo giác, hoặc là Sở Ca đang đùa với anh ta rồi.

"Tôi hơi choáng chút." Thẩm Nhiên cũng không nói chuyện trong kênh: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra ở chỗ này vậy?"

"Đi vào trước đi." Diệp Vân Khinh nghĩ một lát rồi nói; "Các bạn nếu không muốn vào trong đó, có thể đợi bên ngoài."

Người trong đội hẳn là từng xem không ít phim kinh dị, thoát ly đội ngũ hành động một mình thì hẳn là tình tiết phải chết rồi. Mà bọn họ đã gia nhập nhiệm vụ này thì không làm xong nhiệm vụ bọn họ cũng phải chết. Hầu hết mọi người đã trải qua nhiệm vụ bắt buộc mấy ngày trước, điểm tích lũy có hạn, trước sau cũng phải chết, không bằng cùng đi, may ra có thể chăm sóc lẫn nhau.

Bọn họ đi dọc theo thông đạo vào trong một đại sảnh, ở đó nằm hai con zombie mặc áo choàng trắng, chắc là bị đội ngũ Sở Ca giết chết. Trong không khí có một khí tức trầm muộn của mùi hôi thối và hỗn hợp tro bụi. Sàn nhà đại sảnh là những khối gạch men sứ lớn xếp thành, Thẩm Nhiên đi trên đó không cẩn thận trượt mấy lần, may có em gái anh ta đỡ lấy kịp thời. Tiêu Vũ Hiết bật đèn pin, bạch quang soi sáng bảng chỉ đường dán ở trên đường. Một đoàn người tiến tới xem, tòa kiến trúc này có năm tầng trên mặt đất và năm tầng dưới mặt đất, tổng cộng mười tầng. Phòng thí nghiệm công cộng có hai cái, số một là tầng hai dưới mặt đất, số hai là tầng ba trên mặt đất.

"Sở Ca, các anh ở tại phòng thí nghiệm số một hay số hai?" Diệp Vân Khinh hỏi trong kênh đoàn đội.

"Xin chào, tôi là Sở Ca, hiện tại chúng tôi đang ở trong phòng thí nghiệm công cộng của sở nghiên cứu."

Dù đây không phải lần đầu tiên nghe được câu nói lặp lại này nhưng dù là lần thứ mấy thì mọi người đểu cảm thấy rùng mình, không rét mà run.

Một chiến sĩ có tính cách nóng nảy trong đoàn không nhịn được bầu không khí kinh dị không chỗ không ở này, lớn tiếng phát cáu trong kênh đoàn đội: "MD anh có thể đừng lặp lại hay không?"

"Nếu như các bạn tiến đến." Sở Ca hình như không nghe được hắn nói chuyện, tiếp tục: "Nhất định phải đề cao cảnh giác." Nói đến đây, tiếng nói của hắn giống như bị cắt đi, sau đó hoàn toàn yên tĩnh.

Có lẽ hắn không thể cảnh cáo chúng ta được, Tiêu Vũ Hiết nghĩ, nhưng tại sao hắn không thể nói cho chúng ta, mà nhất định phải lặp lại một lần lại một lần nhỉ.

Mọi người nghỉ tậm ở lầu một, sau khi bọn họ tiến vào nhiệm vụ bắt buộc này thì bị Sở Ca khiến cho nhất kinh nhất sạ, tinh thần căng thẳng, thật sự cần nghỉ ngơi một chút khôi phục tinh lực. Một đoàn người tìm chỗ dựa vào gần tường ngồi trên mặt đất, Thẩm Nhiễm và một thích khách khác đi lầu một dò đường, Diệp Vân Khinh dẫn theo Thẩm Nhiên đi nghiên cứu hai con zombie bị bắn nổ đầu kia.

Hai con zombie bị bắn ở khoảng cách gần, bắn rớt nửa cái đầu. Dù có giảm thanh nhưng tiếng súng vẫn rất vang, Tiêu Vũ Hiết không thích dùng loại vũ khí mà co tiếp xúc rất ít này. Diệp Vân Khinh thì cũng có hai khẩu súng nhưng chưa từng dùng tới.

Nổ súng trong môi trường này, xem ra đội ngũ Sở Ca không hề cẩn thận như bọn họ nghĩ.

Ngay khi hai thích khách dò đường trở về, một Khiên thịt trong đội ngũ đột nhiên rít lên một tiếng, rất khó tưởng tượng thân thể cường tráng như vậy có thể phát ra tiếng kêu lanh lảnh như thế, người bên cạnh hắn sợ tới mức cơ hồ lập tức che kín miệng hắn lại. Nhưng toàn thân hắn vẫn run rẩy không ngừng, hình như gặp phải chuyện gì khiến hắn cực kỳ sợ hãi.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Chờ hắn chậm rãi tỉnh táo lại, Diệp Vân Khinh kéo tay áo Tiêu Vũ Hiết, hai người bước tới trước hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tôi nhìn thấy... một con... quỷ." Khiên thịt vạm vỡ còn không ngừng run rẩy moi, nói một câu mà phải mất rất nhiều thời gian, thân thể không tự chủ dựa vào gần Tiêu Vũ Hiết, xem ra hắn thật sự rất sợ hãi: "Vừa mới... vừa rồi, tôi định... Tôi muốn nói chuyện với cô ấy..." Hắn chỉ vào nữ pháp sư ngồi phía sau mình, nữ pháp sư có vẻ mặt mờ mịt, mà khiên thịt tiếp tục nói: "Vừa quay đầu... Con quỷ kia... mặt nó đã dán sát mặt tôi, trắng bệch, tóc nó còn đụng vào mặt tôi, thật đây, tôi thề tôi nói đều là nói thật!" Hắn nhìn hai người với vẻ mặt van xin lời khẳng định, người đứng bên cạnh hắn nín thở im lặng, lặng lẽ dịch mông ra xa chút, chung quanh hắn hình thành một vòng tròn chân không.

Nói thật, nếu hắn nói là nhìn thấy một con zombie, hoặc một con chuột, thậm chí góc tường bỗng mọc ra một cây nấm, Tiêu Vũ Hiết đều có thể nhận lý do đó, nhưng mà, quỷ à?

"Cô ngồi sau lưng anh ta, cô thấy được sao?"Diệp Vân Khinh không lập tức kết luận mà hỏi nữ pháp sư, cô ta lắc đầu đang định nói chuyện. bỗng nhiên, dưới ánh đèn pin của Tiêu Vũ Hiết, cô ta trừng to mắt, há hốc miệng, thở gấp. Tình huống này xảy ra đột nhiên như thế, đến mức hai người Diệp Vân Khinh còn chưa kịp làm gì, liền trông thấy cô ta hít một hơi thật mạnh, tròng mắt lật ngược lại, lộ ra tròng trắng mắt, chưa đến nửa phút, cô ta đã co quắp ngã trên mặt đất không nhúc nhích.

Cô ta bị hù chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.