Trong thông đạo tối như mực, một đoàn người giúp đỡ lẫn nhau hướng về phía trước. Con đường này phảng phất không có điểm cuối, hơn nữa dọc theo đường đi còn thường xuyên gặp phải lối rẽ, bọn họ mấy lần đi vào ngõ cụt, không thể không quay trở lại, trong lúc vô hình mà đã lãng phí không ít thời gian.
"Chúng ta đi bao nhiêu ngày rồi?" Ánh mắt của bọn họ dần thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ và con đường phía trước. Lâu không thấy mặt trời khiến bọn họ mất đi cảm giác thời gian, cũng may Diệp Vân Khinh mang theo đồng hồ, có thể hỗ trợ đội ngũ nhớ ngày tháng: "Hai ngày."
"Hóa ra mới hai ngày à." Tiếng Tử Diệu vang vọng trong đường hầm: "Sao tôi cảm giác như đã trải qua cả một đời..."
"Tôi thì lại hi vọng có thể sống ở đây đến hết đời." Tiếng Thẩm Nhiên nhỏ đến mức mọi người cơ hồ không thể nghe thấy được. Cây nấm sống nhờ trong thân thể anh ta khiến anh ta bị hao tổn không nhỏ, còn chưa nghỉ ngơi cho khỏe đã phải đi đường không ngừng nghỉ, khiến cho tinh thần anh ta càng kém đi: "Chí ít nơi này không có thực vật nguy hiểm."
Tiêu Vũ Hiết im lặng nhếch môi, cho đến khi Diệp Vân Khinh dừng bước lại: "Đến thời gian nghỉ ngơi."
"Cứ như tội phạm được ra ngoài hóng mát." Thẩm Nhiên còn có sức nói đùa: "Cảm ơn đại ca."
Lúc này vừa hay đến lượt Tiêu Vũ Hiết vào không gian dị độ, Vì để bảo đảm độ an toàn lớn nhất cho tiểu đội, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-choi-tan-the/1248947/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.