Vừa nói họ vừa bước vào gian phòng nhốt con mèo hoang kia.
"Ha ha." Dược sư bất giác lùi một bước nhỏ về sau, chậm rãi ngồi xổm xuống: "Mèo con, là tao, mày không biết tao sao?"
Đáp lại chị ta là tiếng rống to hơn, nó táo bạo cào sàn nhà, đôi mắt lục nhìn chằm chằm vào dược sư, khiến người phát lạnh trong lòng.
Tiêu Vũ Hiết lập tức dùng tay phải cầm phần thịt mềm trên gáy của nó lên, bốn chân nó khua khoắng cào xé trong không trung nhưng chỉ có thể bắt được không khí.
"Trông nó càng hung dữ." Dược sư khách quan bình luận.
Tiêu Vũ Hiết không trả lời, lấy một cây cỏ cá tanh từ trong bọc ra, cho nó ngửi xong, mèo con vẫn là bộ dáng nóng nảy như trước, chẳng có gì thay đổi.
Nếu cọng cỏ này có tác dụng thì lực lượng và nhanh nhẹn của nó ít nhất phải tăng gấp đôi, xem ra, nguy cơ mèo hoang cuồng bạo còn chưa xảy ra nhanh như vậy. Kiếp trước, người trong thôn cơ hồ bị đoàn diệt là bởi không có sự phòng bị. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng trong thôn là nơi cực an toàn, không chút nghĩ rằng quái vật cũng có khả năng công thành. Lần này, nếu như dự liệu được biến cố này, liệu có thể lợi dụng cỏ cá tanh này để dụ mèo hoang vào cạm bẫy, khiến cho đối tượng đoàn diệt bị thay đổi không.
Tiêu Vũ Hiết mời dược sư hỗ trợ trông giữ con mèo hoang này và để lại cỏ cá tanh, như vậy nếu xảy ra chuyện gì thì cũng có thể phát hiện sớm.
Ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-choi-tan-the/1248919/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.