Chương trước
Chương sau
Cô vận dụng kỹ năng 'ẩn nấp', im lặng dán lên vách tường lạnh như băng, trên đó còn có tơ nhện màu trắng. Đứng một lúc thì cô đổi tư thế để đỡ dính phải tơ nhện trên đó, vẫn như thế cho tới thời gian hẹn gặp mặt với Trịnh Dương, anh ta hỏi tình huống của cô ở trong kênh đồng đội.

Tiêu Vũ Hiết nói những điều cô phát hiện được cho Trịnh Dương, anh ta cũng báo cho cô biết là không phát hiện tung tích của Dương Vũ ở công trường, định đi xem.

"Mang theo bột long não của cậu nữa." Đây là quyết định của anh ta, Tiêu Vũ Hiết không khuyên can: "Nếu có gì bất thường thì rắc bột long não vào người rồi chạy đến chỗ cây long não, chỉ cần đứng yên bất động thì có lẽ, nó sẽ không nhận ra cậu đâu."

Trong thời kỳ trước tận thế, đây là một phương pháp tránh né đuổi giết rất tốt.

"Ừm, tôi biết rồi." giọng nói Trịnh Dương ở kênh đội ngũ rất trầm thấp: "Tôi sẽ cẩn thận." Dù sao bọn họ có hai người, hơn nữa, anh ta đã bị đánh lén một lần, lần này, anh ta phải biết xem địch nhân là ai.

Sau khi nhắn tin với Trịnh Dương thì Tiêu Vũ Hiết cảm thấy chỉ còn có ba con nhện ngoài cửa. Tranh thủ thời gian trước khi bọn họ lại dẫn tới một con nhện nữa đi, cô rút kiếm ra. Là chức nghiệp 'chiến sĩ', cô 'tinh thông' các loại vũ khí, huống chi, trước khi xuyên tới tận thế thì cô cũng đã giỏi dùng kiếm rồi. Sau khi quan sát tình huống chung quanh bằng kính hồng ngoại, cô dùng kỹ năng 'tiềm hành' để chạy tới cạnh cửa nhỏ. Xuyên thấu qua mắt kính, cô nhìn thấy hình dáng con nhện.

Cô không hiểu rõ lắm về động vật học, nhưng hai con nhện này có hình dáng không giống với con nhện lớn mà cô đã thấy ở thời kỳ trung và hậu tận thế ở kiếp trước. Nó giống với con nhện bình thường nhưng lớn hơn một chút, bằng lòng bàn tay, chân liên tục chuyển động rất nhanh, giá trị nhanh nhẹn chắc chắn là từ 5 trở lên, hơn nữa, thân hình chúng nó bé nhỏ nên không dễ tiêu diệt hai con cùng một lúc được. Nhưng chỉ số thông minh của chúng rất thấp, thấy đồng bọn biến mất từng con một nhưng cũng không biết lùi lại.

Phòng ngự của chúng không cao, chỉ dựa vào xác ngoài để bảo hộ bản thân. Đối với Tiêu Vũ Hiết, chỉ cần tìm được góc độ tốt, cộng thêm nội lực thì chỉ cần hai kiếm là xong. Lúc này, cô rất nhớ pháp thuật của Trịnh Dương, dùng 'thuật choáng váng' trong tình huống này thì sẽ không sợ con nhện chạy mất.

Từ từ, cô cũng học pháp thuật mà, trên sách pháp thuật của cô có hai pháp thuật: thuật choáng váng và mũi tên băng. Chỉ vì những tia cực tím ở trong hiện thực mà không thể sử dụng nên cô luôn bỏ xó hai pháp thuật này. Nhưng nghĩ lại thì kiếp trước cô cũng không dùng pháp thuật nhiều lắm, kiếp này thì chưa từng chạm vào, sử dụng pháp thuật thì cần có pháp trượng, chú ngữ và động tác bàn tay. So với việc không trâu bắt chó đi cày thì thà rằng dùng vũ khí thuần thục để giải quyết vấn đề còn hơn.

Cô bình tĩnh lại, nhìn hai con nhện đang cào cửa chằm chằm, tiếng 'lạch cạch' của đèn led trên đầu được bật lên, khiến cả con đường trở nên sáng ngời. Nhân lúc hai con nhện bị ánh sáng mạnh đột ngột mà tạm thời mất đi tầm nhìn, cô vung kiếm lên, mau chóng giết chết chúng rồi tắt đèn lại.

Cô dùng bao tay nhặt xác con nhện lên, bỏ vào ba lô trò chơi, giải phẫu chúng nó để lấy nọc độc, nọc độc này có thể dùng để bôi lên vũ khí, phần xác còn lại và túi độc có thể bán cho tiệm vũ khí hoặc cửa hàng phòng cụ trong không gian dị độ. Giết chết hai con nhện này, cô được 10 kinh nghiệm.

Sau khi xử lý xong, Tiêu Vũ Hiết nhìn cửa sắt, đây là một cái cửa nho nhỏ, cơ hồ hòa hợp thành một với vách tường, thoạt nhìn không có chút thu hút nào, cô đang định gõ cửa thì thấy nó bỗng im lặng hé ra một khe hở.

"Cô là người sống sao?" Một giọng nữ thầm thì hỏi.

"Đúng." Tiêu Vũ Hiết trả lời ngắn gọn.

Cửa hé ra to hơn, cô ngửi được mùi máu nồng nặc từ trong đó tỏa ra. Kiếm trên tay cô đổi thành dao găm để đỡ bị chú ý hơn, vận chuyển nội lực, đề cao cảnh giác tiến vào trong.

Xuất hiện trước mắt cô là một đoạn đường không ngắn nhưng có chút nhỏ hẹp, hình như có bảy tám người. Sau cửa đứng một người đàn ông đã trưởng thành, bên trong quá tối không nhìn thấy biểu cảm của anh ta nhưng từ sự cứng nhắc của tứ chi thì có thể nhận ra anh ta đang rất khẩn trương. Người phụ nữ mở cửa có tóc ngắn như bị chó gặm vậy, bên trong nữa thì chỉ nhìn thấy mang máng, có một người nằm trên mặt đất, một người ngồi xổm bên cạnh người đó, còn có ba bốn người ở đầu kia của đường hầm.

"Cô tới từ bên ngoài sao?" Người phụ nữ vừa đóng cửa xong thì gấp gáp hỏi: "Tình huống bên ngoài thế nào?" Nghe cô ta hỏi chuyện, những người khác cũng đều không nhịn được tụ lại.

"Rất tệ." Tiêu Vũ Hiết vẫn bảo trì lòng cảnh giác dù đường hầm nhỏ hẹp như vậy nhưng cô hoàn toàn có thể đối phó với tất cả bọn họ: "Trên mặt đất cũng không có ai, tôi thấy cửa tàu điện ngầm có giày của người nên tưởng có người ở phía dưới. Xuống dưới xem thì thiếu chút nữa đã đụng tới sào huyệt con nhện rồi, sau đó lại nhìn thấy một đội nhện di chuyển nên bám theo chúng tới đây."

Trong đường hầm khẽ truyền tới tiếng khóc nức nở, còn có tiếng khuyên can của những người khác, tiếng khóc rất nhanh ngừng lại.

Người phụ nữ kể lại chuyện đã xảy ra với bọn họ, quả nhiên là đang ngủ thì bị đàn côn trùng tấn công, có người lái xe đi, không có xe thì tự mình chạy, thấy ga tàu điện ngầm thì lập tức chạy vào xem có xe trong đó không, không nghĩ tới lại đâm vào mạng nhện rồi bị dính chặt vào đó thành đồ ăn của chúng. Bọn họ may mắn đã đi một con đường khác, thấy tình cảnh đó thì sợ tới mức không dám quay đầu lại, chỉ chạy trên đường tàu tàu điện ngầm. May mắn nữa là có một nhân viên công tác cũng cùng chạy xuống dưới với bọn họ. Trong tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc đã tìm được một đường hầm nên mới sống sót được, cũng chính là đường hầm hiện tại này.

"Những con côn trùng đó đuổi theo chúng tôi xuống dưới đây, một đám bị dính ở trên mạng nhện." Nói tới đây thì giọng cô ta tỏ ra sung sướng: "Sau đó thì không nghe được thanh âm của bọn côn trùng đó nữa, ngoại trừ chúng tôi thì đi khoảng sáu trăm mét nữa còn có đường hầm khác, cũng có người giấu ở trong đó."

"Đường hầm này có thông với bên ngoài không?" Tiêu Vũ Hiết hỏi.

Người đàn ông canh giữ ở cửa mở miệng nói: "Không, đây là đường hầm để liên lạc, phòng khi tàu điện ngầm có trục trặc gì thì có thể thông qua đường này tới một đường hầm khác. Lúc cô ở sân ga thì chắc đã thấy hai đường hầm gần đó rồi chứ? Nó thông qua cái đường hầm đối diện đó, nhưng đối với chúng tôi cũng không có tác dụng gì, bởi không tránh được con nhện ở sân ga. Nơi này lại là rừng núi hoang vắng, sân ga kế tiếp thì cách chỗ này khoảng mười mấy km, còn bị con nhện đuổi theo sau nữa, căn bản là không đi được.

"Chẳng lẽ không có đường hầm nào thông lên mặt đất sao?" Tiêu Vũ Hiết cũng rất đau đầu, nếu chỉ có hai ba người thì cô có thể yểm hộ chạy đi từ sân ga, nhưng nơi này có khoảng bảy tám người, dù bọn nhện có ngu nữa thì cũng phát hiện ra thôi.

Người đàn ông lắc đầu.

"Vậy tại sao bọn chúng đuổi theo các anh?" Cô hỏi.

Người phụ nữ chỉ vào người nằm trên mặt đất: "Lúc đầu chúng tôi cũng không biết, nhưng sau lại phát hiện ra, lý do là vì cậu ta bị thương." Bởi vì hơi thở của nhện còn lưu lại trong cơ thể cậu ta, chúng nó coi cậu ta thành đồ ăn chạy trốn nên mới trăm phương ngàn kế tìm trở về.

Kỳ lạ là, bọn họ ở chỗ này khoảng chừng hai ba ngày rồi, nhưng lại bỏ qua cho kẻ khiến bọn họ bị liên lụy, không ném cậu ta ra ngoài? Bọn họ thiện lương như vậy sao?

Hình như thấy cô nghi hoặc, người phụ nữ hứ một tiếng: "Tôi cũng không phải nể mặt cậu ta, mà là ông nội của cậu ta."

Ông nội cậu ta ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra thân thể thiếu niên kia, không nói chuyện được với mấy người nhưng lời của người phụ nữ đã giải thích toàn bộ: "Ông nội cậu ta hình như là một nhà sinh vật học rất nổi tiếng, tôi cũng không biết ông ấy làm cách nào nhưng mấy ngày nay, nếu không nhờ ông ấy tìm được thứ ức chế nọc độc của con nhện từ nọc độc của nhện thì cậu ta sớm đã chết rồi. Hai người bên cạnh kia là bảo tiêu, dọc theo đường đi cũng nhờ có họ bảo vệ."

Có bảo tiêu, có nhà sinh vật học ở đây, chả trách không ai gây chuyện với bọn họ. Bên ngoài xảy ra chuyện lớn như thế, nhỡ có thể ra ngoài, nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh thì đó chính là tài sản của toàn nhân loại.

Từ từ... vắc xin phòng bệnh? Cô nhớ mang máng là ở kiếp trước, vốn có khả năng nghiên cứu chế tạo thành công vắc xin phòng bệnh trước tiên, nhưng trên đường đi lại bị Diệt thế giáo ra lệnh cho một sinh vật trí tuệ giết hại một nhà sinh vật học đầu ngành nên mới thất bại, chẳng lẽ... không lý nào là vậy. Hiện tại, sinh vật trí tuệ không có khả năng xuất hiện sớm như vậy, hơn nữa, cũng không có khả năng nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh sớm như vậy, đây có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.

Nghĩ đến đây, cô mở ra nhiệm vụ, tiến độ đạt tới 80%, đồng thời lại bỗng xuất hiện một chi nhánh nhiệm vụ: Hộ tống Triệu Chí Thành và tôn tử của ông ta an toàn rời đi ga tàu điện ngầm. Ngoài giá trị kinh nghiệm và tiền vàng thì phần thưởng còn bao gồm một vũ khí và một quyển sách kỹ năng nữa.

"Xin hỏi, tên của vị sinh vật học này là Triệu Chí Thành phải không?" Cô thử hỏi.

"Sao cô biết?" Một bảo tiêu ở đầu hầm bên kia lập tức để tay bên hông.

Tiêu Vũ Hiết thấy hông anh ta căng phồng lên thì giải thích: "Bên trên phái tôi tới hộ tống Triệu giáo sư, có lẽ ngài không rõ ràng lắm, thành viên của Diệt thế giáo đã xuất hiện rồi."

"Cái gì?" Bảo tiêu không khỏi nâng cao đề xi ben, nhưng được bảo tiêu còn lại nhắc nhở, đây cũng không phải là nơi có thể kêu la ồn ào.

Xem phản ứng của họ thì có lẽ, bọn họ biết tổ chức Diệt thế giáo này, cũng không lạ lắm. Dù sao, Triệu giáo sư là nhà sinh vật học mà ngay cả trò chơi cũng phải tuyên bố nhiệm vụ bảo vệ, giá trị của ông ấy rất lớn. Dù là đối mặt với bất cứ tổ chức có tính uy hiếp nào thì đều phải cẩn thận phòng bị, dù là tổ chức nhỏ bé thế nào đi nữa.

"Cô chứng minh thân phận của mình thế nào?" Bọn bảo tiêu vẫn không bỏ xuống đề phòng.

"Dù tôi đưa ra chứng mình thì chắc các anh cũng không tin." Tiêu Vũ Hiết bất đắc dĩ nhún vai, miêu tả lại cử chỉ và vẻ ngoài của Trần Thiên và Dương Vũ rồi nói: "Không bằng thế này, các anh cứ tiếp tục bảo vệ bên cạnh Triệu giáo sư, tôi đi tìm đường rời khỏi."

Cô có nội lực, còn có hai kỹ năng 'tiềm hành' và 'ẩn nấp', cô đã dùng rất thuần thục hai kỹ năng này ở kiếp trước, cho nên ở kiếp này, cô đã được trò chơi đánh giá là tự lĩnh ngộ. Nhưng những người khác không có thực lực bằng cô nên không thể bị bọn nhện phát hiện được. Trước mặt cô chỉ có hai con đường: Tìm một sân ga khác, cô yểm hộ phía sau, hoặc là thiêu hủy cả sào huyệt của bọn nhện, dẫn hết những con nhện còn lại rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.