Edit: tramhuong3890
Gần nhất rất nhiều việc không thích hợp.
Trâu Văn Bân đã 65 tuổi đeo kính viễn thị lên, ngồi ở giữa tứ hợp viện, lật lật báo chí gần đây nhất, đầu đề vẫn là một mảnh thái bình, nhưng ông lại từ đó cảm nhận được có vẻ như sắp có mưa gió.
Trước hoa giáp, ông đã từng đi lính, ném bom, từng giết người, mà nay con cháu đầy đàn, trải rộng khắp cả nước, ông già chỉ còn một cháu gái ở bên, trải qua nhiều việc, có bản năng cảm nhận được trước được nguy hiểm.
Trong vườn cùng có một cây ngọc lan, buổi sáng ông tỉnh lại, nó đã đổ xuống, trong lòng ông cảm thấy run sợ, đứng ngồi không yên, buổi tối cũng ngủ không an ổn, bất đắc dĩ ông phải gọi người đến đào lên cả rễ cây ngọc lan ày, ngày đào nó đi, ông còn rớt nước mắt, cây này làm bạn ông gần mười năm, tựa như bạn bè vậy, mỗi lần nhìn thấy nó, trong lòng ông đều có cảm giác thân thiết khó nói, lần này không biết vì sao, sự thân thiết đó lại biến thành sợ hãi, khiến ông không thể không đuổi đi ngọn nguồn sợ hãi đó.
Còn có, cháu gái ông từng nuôi một con mèo Ba Tư, hình như là nhập khẩu, vô cùng đắt, lông màu trắng, móng vuốt sạch sẽ, thích cọ cọ ống quần ông, sờ lông là có thể khiến nó thoải mái ngáy ngủ, nhưng cũng không biết là ngày nào đó, ông cứ theo lẽ thường sờ nó một lát lại suýt nữa bị nó giờ móng vuốt ra cào, may mà ông tuy già nhưng vẫn rèn luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-tro-choi-tan-the/1248883/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.