Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: tramhuong3890

Sau khi trò chuyện với nhóm kia, Dũng ca trở về dạy mấy người mới dùng đá đánh lửa, anh ta đã chuẩn bị nhánh cây, xế thành hình tháp rồi móc từ ba lô ra hai tổ bùi nhùi: "Tổ bùi nhùi là tài liệu rất dễ cháy, cần bảo tồn cẩn thận, để ngừa dẫn lửa hoặc bị nước mưa làm ướt", vừa giải thích, anh ta vừa dùng đá lửa để tạo ra hỏa tinh đốt cháy tổ bùi nhùi nhóm lửa.

Những người mới xúm lại, lấy đá lửa đã chuẩn bị sẵn làm thực nghiệm, Diệp Vân Khinh thử vài lần, ruốt cục cũng tạo được chút lửa đốt cháy tổ bùi nhùi, Tiêu Vũ Hiết sớm đã học được, lần đầu tiên thử liền thành công, đôi tình nhân Dương Thiến Thiến ở cạnh Thạch tiên sinh nói lời ngon ngot: "Em không biết đánh lửa anh còn thích em không?" linh tinh, người nghe được đều thấy ê răng.

Nhờ Dũng ca tự tay chỉ bảo người mới, cuối cùng đều học được đánh lửa, cả việc tìm nhánh cây và cách xếp nhánh cây để dễ dàng nhóm lửa, không lâu sau, họ đã nhóm lên được một đống lửa nhỏ, khói đen từ nhánh cây dâng lên khiến người ho khan liên tục.

Nhóm lửa thành công , thành viên thâm niên của đoàn thêm củi ở bên cạnh, Dũng ca lấy ra đồ dùng nhà bếp, đặt trên lửa, thêm nước, những người khác lấy bát của mình ra ăn bánh khô và thịt khô.

"Có rất nhiều thực vật dã ngoại ăn được", anh cầm lấy thực vật đã ngắt giải thích cho họ: "Cây này là rau tề tấm, lá cây có thể ăn, đây là cây đại kế, hạ cô thảo..."

*Rau tề tấm: Cardamine hirsuta L, thuộc họ Cải - Brassicaceae. Ở Trung Quốc có tên là Toái mễ tề, người ta dùng lá để ăn, cho là có tác dụng với gan và thị giác.

Vừa nói, anh vừa ném vào trong nồi, mùi hương bay bốn phía: "Tý nữa tôi sẽ dẫn mọi người đi ra hai bờ ruộng nhận biết chúng."

[ Bạn gia tăng tri thức đối thực vật, tri thức tự nhiên +1]

Đây là niềm vui ngoài ý muốn, trong đầu cô lập tức hiện lên giới thiệu những thực vật Dũng ca vừa nói, nhưng cô biết, sau khi ký sinh vật biến dị, thực vật bị lây nhiễm cũng đồng dạng sinh ra dị biến, sau này chưa chắc có thể sử dụng được.

Sau khi ăn trưa, mọi người nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục lên đường, đoạn đường sau này có cong có thẳng, không khó đi như trước, hơn nữa mới ăn xong, thể lực được bổ sung, tốc độ nhanh hơn trước, đến 4h chiều, bọn họ đã tới doanh địa ngoài trời cạnh hồ.

Giữa hồ cùng cây cối có một dải đất trống thật dài, phóng mắt nhìn lại, non sông tươi đẹp, trên cây còn có những dấu vết du khách khác ăn ngủ ngoài trời.

"Mọi người lại đây một chút," Dũng ca vỗ tay triệu tập mọi người: "Các bạn trước xem tôi chọn địa điểm dựng lều, sau đó các bạn sẽ tự làm, tôi và đội viên khác ở bên cạch sửa đúng cho các bạn."

Lều trại không thể cắm ở đất xốp cạnh bờ sông, Dũng ca giơ tay cảm thụ hướng gió, dạy họ rằng cửa lều phải theo đúng chiều gió, mặt khách còn ở cạnh lều đào một rãnh chống thấm nước.

Tiêu Vũ Hiết kiếp trước từng dựng lều cắm trại, sờ một lát thấy quen thuộc rồi dễ dàng dựng tốt, được đến Dũng ca tán thưởng, Dương Hộ cùng Diệp Vân Khinh thất vại vài lần sau cũng làm được, đôi tình lữ còn đang luống cuống tay chân, theo Hàn Lị, họ chỉ dùng hoàn cảnh dã ngoại này để xúc tiến cảm tình chứ chẳng phải là tới để học tập thể nghiệm.

Sau khi lều trại của tất cả mọi người làm xong, Dũng ca đến bên hồ làm mẫu cách dùng cần câu một cách đơn giản để câu cá, lựa chọn vị trí thích hợp, từ cạnh hồ đào ra mồi câu rồi thả cần vào nước, lẳng lặng chờ đợi, những người khác tới ôm đống nhánh cây nhóm lửa làm cơm chiều, lần này, những người mới tự mình thực hiện.

Thật vất vả nhóm đượcmột đống lửa thì đã gần 6h tối, Dũng ca câu hơn nửa ngày mà không được con cá nào, làm Hàn Lị đang hứng thú hừng hực muốn ăn cá nướng có chút hậm hực: "Lần trước chúng ta tới câu không phải chờ lâu như vậy mà."

"Đúng đấy," Tiểu Phan phụ họa theo: "Cá nơi này luôn rất nhiều, vứt mồi xuống rất nhanh sẽ câu được, sao hôm nay lại khác thường vậy nhỉ?"

Khác thường? Tai thính nghe được hai chữ đó, Tiêu Vũ Hiết đang cầm củi cứng người lại, thật lâu mới tiếp tục thêm củi vào đống lửa.

Dũng ca chưa từ bỏ ý định mà chờ tiếp, thẳng đến Hàn Lị mang theo những người mới đi hái rau dại, vẫn như cũ không có cá cắn câu, nói thầm "Kỳ quái", chỉ đành buông cần câu xuống bờ, trở lại ăn cơm chiều.

Gió đêm bên hồ phơ phất, hơi lạnh, mặt trời lặn về phía tây, màn đêm xuống, Dũng ca cùng mọi người thương lượng hành trình ngày mai cùng người gác đêm buổi tối này.

"Ngày mai chúng ta đi bộ nửa giờ đến bên kia học tập cách leo núi cùng leo cây," anh ta nói: "Còn cách phân biệt phương hướng, địa hình, địa thế, phương pháp và kỹ xảo săn thú, đêm nay cần có người gác đêm, ý của tôi là, hai người một tổ, một tổ nửa đêm về sáng, chúng ta ở tại đây 5 ngày, mỗi tổ gác hai lần là xong."

"Bên này có nguy hiểm gì sao?" Thạch tiên sinh ôm bạn gái mình nâng cằm hỏi: "Tại sao cần gác đêm?"

"Buổi tối rất lạnh, hơn nữa sợ có người sẽ trộm đồ vật." Dũng ca cũng không để ý thái độ kiêu ngạo của anh ta: "Còn nữa, các bạn tới đây, chẳng phải là để thể nghiệm sinh hoạt sao? Gác đêm là việc không thể thiếu trong sinh tồn dã ngoại, tôi sẽ nói cho các bạn biết cách lựa chọn địa điểm gác đêm, cách bảo trì thể lực cùng độ nhạy bén, không cần xem nhẹ việc gác đêm, có rất nhiều người ngồi gác rồi ngủ quên, đây là lý do để hai người một tổ, có thể tâm sự đỡ nhàm chán."

Lúc chia tổ, đôi tình lữ đương nhiên là một tổ, hai cô gái Hàn Lị cùng Tiêu Vũ Hiết một tổ, Dương Hộ cùng Diệp Vân Khinh, tiểu Phan cùng Dũng ca, cậu đeo kính cùng cậu có lỗ tai, theo kết quả rút thăm, ngày gác đầu tiên là tổ Dũng ca và tổ của cậu trai đeo kính.

Ở dã ngoại, nơi không điện không tín hiệu, mặt trời vừa lặn, mọi người nói chuyện phiếm vài câu rồi chuẩn bị đi ngủ, dù sao đi một ngày đường núi đều đã mệt mỏi, đôi tình lữ là giảng viên và học sinh một trường đại học, sư sinh luyến, bọn họ cũng không kiêng dè điều này. Nhà Dũng ca cũng có chút tài sản, đủ khả năng chi tiêu cho sở thích cá nhân, còn Hàn Lị có công việc chính là quản lý một website, phát sóng trực tiếp các chương trình về cách sinh tồn dã ngoại cùng tận thế, có không ít fan, đáng tiếc lần này cô ký hiệp nghị bảo mật, nếu không, chỉ cần phát lên hình ảnh Diệp Vân Khinh, lượng fan và rating nhất định sẽ tăng rất cao, cậu trai có lỗ tai và cậu đeo kính là anh em, ở đế đô mở tiệm inhắn tinernet, tiểu Phan là đàn em chuyên lo những việc vặt cho Dũng ca.

Rửa mặt ở dã ngoại chỉ có dùng nước lạnh ở hồ nước rồi lau khô bằng khăn lông, sau khi đánh răng rửa mặt xong, mọi người đều chui vào túi ngủ ở lều trại, chỉ dư lại Dũng ca và tiểu Phan gác đêm.

Mới 9h, thời gian còn sớm, Tiêu Vũ Hiết tiến vào không gian dị độ vừa được update - lúc ăn cơm trưa cũng đã update xong, chỉ là chưa có thời cơ tiến vào. Lần này cô đăng nhập bằng ý thức, lúc vừa mở mắt to, trên cát vàng vô tận nhiều ra một người chơi.

Đối phương vừa thấy cô thì sáng mắt lên, tung tăng chạy tới, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời: "Xin chào xin chào, tôi là Ngô Phản, hiện đang học năm hai, còn cậu?"

Tiêu Vũ Hiết không am hiểu cư xử với người mà vừa gặp đã làm như quen thuộc thế này, cô nở nụ cười: "Tôi tên Tiêu Tiêu, chào cậu."

Sau khi cập nhật, trò chơi có thêm "sở trường", "huấn luyện sư" và "thư viện", cậu ta hỏi cô có muốn cùng làm nhiệm vụ không, cô mỉm cười nói mình muốn đi hỏi thăm trưởng thôn một chút, cậu ta cứ tùy ý. Ngô Phản tựa hồ không dự đoán được mình sẽ bị cự tuyệt, trong ánh mắt có tức giận thoáng qua, lại nở nụ cười muốn thêm bạn tốt.

"Dường như trong thôn này chỉ có hai người chúng ta," cậu ta nói đương nhiên: "Giúp đỡ lẫn nhau nhỉ."

Đây không phải là việc lớn gì, Tiêu Vũ Hiết thêm bạn tốt xong, lập tức đi về phía phòng trưởng thôn, cảm giác của cô hơn xa người thường, đi được chưa xa liền nghe được một tiếng "hừ" nhỏ.

Người này không thể thâm giao.

Lúc gõ cửa vào nhà, trưởng thôn hòa ái nói: "Nhà thám hiểm Tiêu Tiêu, ta rất vui vẻ, cháu biết không? Huấn luyện sư từ trong thành mang đến một tin tức tốt, thư viện sắp mở ra, cháu có thể chào hỏi huấn luyện sư giúp ta được không, cũng nói lời cảm tạ chân thành đến bà ấy?"

"Vinh hạnh của cháu", Tiêu Vũ Hiết khiêm tốn hơi khom lưng.

Trưởng thôn vuốt chòm râu của mình, gật gật đầu: "Vậy thì quá tốt rồi, mặt khác, cháu có thể giúp ta mượn cuốn sách "địa chí của trò chơi chân thật" không? Rất cảm ơn cháu."

Tiêu Vũ Hiết nhận nhiệm vụ này.

Mấy ngày nay cô thăm dò thôn, sớm phát hiện nơi huấn luyện, vì phòng ngừa nhớ lầm, cô mở ra miêu tả nhiệm vụ, xác nhận nơi huấn luyện ở phía Tây thôn mới yên tâm mà đi đến đó, còn người bạn mới gặp Ngô Phản, may mắn cậu ta không ở trong thôn, có lẽ đã đi bên hồ, Tiêu Vũ Hiết cũng không để ý.

Trong lúc đang đi, kênh Bạn Tốt của cô vang lên, là người từng là đồng đội, có cảm giác cao nhất tuyên bố rằng mình có thể nhìn đến thứ người thường không nhìn được – Tạ Tễ: "Tiêu Tiêu, cô lựa chọn sở trường gì vậy."

[Thẩm Nhiên mời bạn tiến vào kênh đội ngũ.]

[Vân Khinh mời bạn tiến vào kênh đội ngũ.]

Hai lời mời sáng lên cùng lúc, Tạ Vũ Hiết do dự một chút. Sự do dự này khiến lời mời hết hạn, cô nhẹ nhàng thở ra.

"Làm sao vậy?" Diệp Vân Khinh trước hết nhắn tin đến: "Đồng đội trước kia mời à."

"Đang làm nhiệm vụ sao?" Thẩm Nhiên cũng hỏi.

Tạ Vũ Hiết trả lời hai người "Đúng vậy", tin nhắn còn chưa gửi đi, Diệp Vân Khinh lại tập tức nhắn tin: "Vậy em qua đó đi, thuận tiện tìm hiểu một chút tin tức bên ngoài, nhớ rõ trở về thì nói cho anh~"

Lời đều bị anh nói xong rồi tôi còn nói gì được nữa? Tạ Vũ Hiết chỉ phải trả lời "Ừ", xin gia nhập đội ngũ Thẩm Nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.