Tống Diễm luôn cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao y lại trở thành thủ lĩnh của một đám ăn xin nha?
Ăn mày 1 nói rằng bởi vì y đẹp, sợ y ra ngoài xin cơm sẽ bị người ta bắt nạt. Cho nên để y làm thủ lĩnh, chỉ việc ngồi nhà đợi họ mang đồ ăn về là được.
Tống Diễm rất ngạc nhiên, đây cũng là lý do sao?
Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của bốn vị ăn xin trước mặt, Tống Diễm vẫn lựa chọn tin tưởng.
Xem ra y đi tới đâu cũng không thoát khỏi thân phận thủ lĩnh, nhưng y sẽ không nhận thua đâu.
Y tới để trái nghiệm cuộc sống của một ăn xin. Suy cho cùng lý tưởng của y là từ bỏ ngôi cửu ngũ, sau đó đi khắp trời nam đất bắc trải nghiệm các phong tục khác nhau.
Mà không phải là làm một ăn xin ở kinh thành, lang thang dưới con mắt của các triều thần, rất dễ bị bắt trở lại làm Hoàng đế.
Tống Diễm tính tin lời bọn họ, nhưng nháy mắt liền thấy bốn-năm ăn xin tay cầm gậy gỗ tụ tập trước cửa ngôi miếu nát.
Một đám đều hung dữ, người tới không có ý tốt, mở miệng nói muốn tìm lão đại nơi này.
Vì thế Tống diễm bị đẩy ra ngoài.
Chỉ trong vài giây bị đẩy ra, Tống Diễm đã hiểu vì sao bọn họ muốn y làm lão đại nhóm ăn mày.
Cũng chẳng phải do y trời sinh thích hợp làm người đứng đầu, chỉ là bọn họ muốn một người đội nồi mà thôi.
Tống Diễm nhấp môi, có chút không muốn làm nữa, nhưng ăn mày nhỏ lúc này đang đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn y:
"Mẹ ta từng nói, nam tử hán phải có nghĩa khí, ngươi là lão đại của bọn ta, nhưng mà ta từng nói sẽ bảo vệ ngươi, nên ngươi đừng sợ. Ta biết võ công, sẽ không để bọn chúng đánh ngươi đâu."
Tống Diễm nhìn ăn mày nhỏ một lúc, bị cảm động trước sự trượng nghĩa đào hố ném dây thừng của cậu. Nói cậu tốt không đúng, mà không tốt cũng không đúng. Nhìn những ăn mày nhỏ tuổi hơn y ở phía sau, Tống Diễm thở dài, kéo ăn mày nhỏ ra phía sau, đối mặt với đám ăn mày hung thần ác sát:
"Tìm ta có chuyện gì sao?"
Những tên ăn mày đó vác gậy gỗ lên vai, một đám hếch cằm, dùng lỗ mũi nhìn người: "Mấy tên ăn xin nhỏ kia không gia nhập Cái Bang của chúng ta, còn nói là có môn phái, hẹn hôm nay quyết đấu, ngươi chẳng lẽ muốn nuốt lời sao?"
"Quyết đấu?" Tống Diễm bắt được từ mấu chốt, vội vàng ôm quyền thi lễ nói: "Ta là lão đại bọn họ lâm thời bầu ra, các ngươi quyết đấu đi, cáo từ."
Nói xong Tống Diễm liền chuẩn bị rời đi, làm bốn ăn mày nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhưng Tống Diễm mới đi hai bước đã bị gậy gỗ của đối phương ngăn cản. Tống Diễm che miệng ho nhẹ một tiếng: "Ngươi nhìn ta trói gà không chặt, quyết đấu nhất định sẽ thua. Ta cũng không muốn gia nhập Cái Bang của các ngươi, mục tiêu của ta là du sơn ngoại thủy, cho nên buông tha mấy đứa nhỏ này đi."
Thủ lĩnh đám bên kia không nghĩ y nhận thua nhanh như vậy, một bụng mắng chửi đã chuẩn bị tốt, lúc này nghẹn ở trong bụng, một câu không phun ra được.
Chỉ là bọn chúng vẫn muốn duy trì bộ dáng của một lão đại: "Nhận thua thì phải gia nhập Cái Bang bọn ta."
Tống Diễm lắc đầu, "Không được, chúng ta không gia nhập."
Đối phương: "Vậy quyết đấu đi."
Tống Diễm lại lắc đầu: "Không ổn, chúng ta tay trói gà không chặt, sẽ thua."
Đối phương: "Như vậy đi, quyết đấu không đánh nhau nữa, chúng ta sửa thành so tài bằng phương thức văn minh."
Bốn ăn mày nhỏ buồn bực: "Là cách gì?"
Đối phương: "Mọi người đều biết trong phủ Kinh Triệu Doãn có chó dữ, mỗi ngày đều chạy như điên trên đường, chúng ta thi xem ai có thể cướp đồ ăn của nó nhanh nhất."
Mọi người: "......."
Tranh thức ăn với chó, còn có loại quyết đấu như vậy sao?
Tống Diễm muốn từ bỏ, nhưng nhìn gậy gỗ trong tay đối phương, lại thỏa hiệp.
Con đường đằng sau Kinh triệu nha môn bị một hàng rào gỗ cao quá người chặn lại, cả con phố rộng rãi lạ thường, nhưng lại không nhìn thấy con chó dữ mà đám ăn xin bảo.
Nhóm ăn mày khiêu khích gỡ hai-ba cây gậy khỏi hàng rào để tiện cho người chui vào.
Chỉ là gậy gỗ này dễ cậy xuống như vậy, sao con chó nhốt ở sau phố lại không chạy trốn nhỉ?
Tống Diễm sững sờ nhìn mấy cây gỗ bị gỡ xuống, không nghĩ tới đây lại là nơi quyết đấu. Ăn mày nhỏ lén lút nắm lấy tay y, nhỏ giọng nói:
"Ca ca ngươi đừng sợ, lát nữa ta sẽ giúp ngươi, sẽ không để cái con chó dữ kia làm ngươi bị thương đâu."
Tống Diễm cảm thấy lòng bàn tay có hơi nóng, y duỗi tay xoa đầu ăn mày nhỏ: "Không sao, ta chạy nhanh."
Ăn mày nhỏ bị y xoa đầu, nhất thời không biết nói gì, chỉ nghe thấy bọn họ kêu một tiếng, thấy ăn mày bên kia phái ra chui qua hàng rào.
Hắn ta lặng lẽ lẻn vào ngõ sau, rón rén đi tới cửa, trộm lấy chậu cơm của chó dữ, sau đó chạy ra, đưa chậu cơm cho Tống Diễm.
Tống Diễm nhìn chậu cơm trong tay, khó hiểu, "Không phải nói chúng ta cướp thức ăn sao?"
Đối phương gật gật đầu: "Chậu cơm của nó đã ở trên tay chúng ta, chính là đã cướp được đồ ăn của nó. Hiện tại đến lượt ngươi, đặt chậu cơm trở lại."
Tống Diễm mở to hai mắt: "Không phải cướp sao, sao lại muốn ta nữa?"
Đầu đối phương hơi to lên: "Đây là quyết đấu, nếu ngươi không được, ngươi sẽ thua, phải gia nhập bang chúng ta."
Nhóm ăn mày phía sau Tống Diễm liên tục lắc đầu, phảng phất như hành động trả chậu cơm này của Tống Diễm liên quan đến tính mạng của bọn họ, làm y tức khắc cảm thấy cực kỳ trọng đại.
Bởi vì trừ cái này ra, con chó dữ kia giống như phát hiện chậu cơm của mình không còn, lúc này đang đứng tại chỗ nhìn nơi vốn nên đặt chậu cơm phát ngốc.
Tống Diễm cảm thấy lúc này nên chạy, vì y đang đứng ngay lỗ hổng hàng rào, trong tay cầm chậu cơm, vừa lúc đối diện với con chó kia.
Lúc đó Tống Diễm cảm thấy, làm gì có chó hung chó ác, rõ ràng là cực kỳ anh tuấn!
Này lông mềm mại bồng bềnh, hai tai dài mảnh, thân hình cân đối, tứ chi thon dài hữu lực. Đặc biệt là con ngươi, như pha lê lam nhìn chằm chằm Tống Diễm không biết đang nghĩ gì, dường như là đang đánh giá y.
Tống Diễm cảm thấy chủng loài như vậy đâu thể gọi là chó dữ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]