Chương trước
Chương sau
Bọn nha dịch đểu bị biến cố bất thình lình dọa ngây người, căn bản không biết nên thế nào, đồng loạt nhìn Kinh triệu doãn, nói thầm: Này với nhiệm vụ ban đầu có giống đâu nha, không phải bảo tìm chó sao?

Vì thế, nha dịch trước đó khiêu khích Tống Diễm quỳ gối xuống mặt đất, hô to một tiếng: "Phụ hoàng!"

Tống Diễm ngây ngẩn cả người, Kinh triệu doãn ngây ngẩn cả người, ngay cả Thừa tướng cũng ngây ngẩn cả người.

Thừa tướng quay đầu, có chút nghi hoặc nhìn Tống Diễm: "Bệ hạ có con nối dõi từ khi nào vậy ạ?"

Tống Diễm lắc đầu, nha dịch khác nhanh chóng tiến lên lôi gã đi, chỉ có con husky kia tung ta tung tăng chạy tới bên Tống Diễm, ngồi xổm bên chân y.

Chỉ là biểu cảm husky có chút tiện, như là khoe với người khác ánh mắt nó tốt vậy.

Mấy ăn mày đứng phía sau Tống Diễm hưng phấn cả đám, giống như nhặt được kho báu.

Chỉ có ăn mày nhỏ nhất kia sắc mặt có chút tối tăm, đứng ở cuối cùng, cũng không tới bên người Tống Diễm.

Ăn mày một nói: "Này....... ca ca xinh đẹp này chính là Hoàng đế đó."

Ăn mày hai: "Chúng ta thu nhận y, ngươi nói xem y có thể thưởng cho chúng ta vàng bạc châu báu không?"

Ăn mày ba đắc ý dào dạt: "Chúng ta gặp được Hoàng đế bệ hạ, ngẫm lại cũng thật là khiến người...."



Ba tên ăn mày không tìm được từ hình dung, chỉ có thể dưới ánh mắt chăm chú của người khác nuốt nửa câu sau vào trong bụng, giả như cái gì cũng chưa xảy ra.

Chỉ có nhóc ăn mày không nói một lời, sắc mặt không tốt, ăn mày hai lôi ống tay áo cậu, khó hiểu nói:

"Ngươi trượng nghĩa như vậy, Hoàng đế bệ hạ nhất định thưởng cho ngươi càng nhiều tiền."

Nhóc ăn mày ngẩng đầu liếc bọn họ một cái, vừa sửa vừa lùi lại, xoay người đi ra cửa phủ nha, căn bản mặc kệ ba ăn mày khác ở phía sau gọi cậu.

Trong căn nhà nát thành nam, tên ăn mày dẫn nha dịch đi phá miếu đang cực kì đắc ý khoe tiền thưởng mà nha dịch cho hắn, còn nói mấy tên ăn mày nhỏ kia hiện tại khẳng định đã bị bắt vào đại lao.

Nhóc ăn mày ngồi trên tường vây nhìn mấy bình rượu trong tay. Đây chính là rượu cậu tiêu hết tiền tích trữ để mua, bây giờ có lẽ sẽ dùng toàn bộ để hiếu kính đám ăn mày kiêu ngạo này.

Nhóc ăn mày cẩn thận nhảy xuống tường, mở ra vò rượu tưới xuống tường gỗ.

Bọn họ đang vênh váo ở chỗ này, nào sẽ phát hiện khác thường bên ngoài phòng, chờ nhóc ăn mày đổ xong rượu, sự tàn khốc trong mắt nào giống một đứa bé mười ba tuổi, cậu móc từ bên hông mồi lửa ra thổi lửa, rơi xuống ngôi nhà nát.

Nhóc ăn mày đứng trước căn nhà nát, nhìn đốm lửa bắt được rượu, ngọn lửa lập tức bùng lên xà nhà, trong mắt nhóc ăn mày lúc này mới có ý cười.

Nghe thấy tiếng xôn xao bên trong, nhóc ăn mày mới thu lại ý cười vội vàng chạy ra khỏi cửa lớn, thuận tay dùng gậy gỗ xuyên qua cánh cửa từ bên ngoài, khiến cho bọn chúng không thể nào kéo ra từ bên trong.

Đám ăn mày kia kêu gào: "Thằng chó! Mở cửa ra cho ông!"

"Đừng để ông tóm được mày, tao giết mày."

- -------------------------------

Tiếng chửi bới bên trong không dứt, nhóc ăn mày ló nửa đầu khỏi tường, nói: "Nhớ mặt ông nội đấy, đây là kết thúc cho trò bẩn thỉu của các ngươi, lần này chỉ là đốt nhà, lần sau sẽ không may mắn như vậy!"

Một tiếng kêu này của cậu khiến những ăn mày khác đồng loạt hướng tới bên tường vây này.

Cũng may là nhóc chạy nhanh, nhảy xuống tường liền chạy về hướng Kinh triệu nha môn. Mặc dù đám ăn xin kia có chạy lại, nhưng không có tầng quan hệ kia với Tống Diễm cũng chẳng vào được nha môn.



Chờ khi nhóc ăn mày trở về, Tống Diễm vừa mới thu thập xong. Y thay một thân xiêm y sạch sẽ, hình dáng ngũ quan nhu hòa như ngọc bích, ngọc quan vấn tóc, y phục bằng lụa màu hồng cánh sen khiến y càng thêm xinh đẹp. Đặc biệt là đôi mắt kia, tròng trắng trong như làn nước mùa thu, rõ ràng nên cho người khác cảm thấy sự dịu dàng.

Nhưng.......... Tống Diễm lại cho người ta cảm giác như cha hiền, thần sắc già dặn, ngay cả ánh mắt cũng từ ái khác lạ.

Đôi mắt nhóc ăn mày gắt gao nhìn chằm chằm Tống Diễm, cho tới khi nha dịch hét lớn một tiếng cúi đầu, nhóc ăn mày mới vội vàng quỳ rạp xuống đất, rồi lại trộm ngẩng đầu lên nhìn y.

Người đẹp như vậy, hẳn lên ở trong tranh, nên được cung phụng, không nên dính bụi bặm trần gian.

Tống Diễm đi đến trước mặt bọn họ, tuy rằng bản thân trốn cung thất bại, nhưng có thể quen biết nhóc ăn mày trượng nghĩa như vậy, cũng coi như có thu hoạch.

Tống Diễm kéo nhóc ăn mày lên, từ ái hỏi: "Ngươi nói ngươi giỏi võ công, làm một ăn xin như vậy là nhân tài không được trọng dụng. Ngươi có nguyện ý về cung với trẫm, gia nhập cấm quân?"

Nhóc ăn mày khó tin nhìn y, bên môi nhuốm ý cười gật đầu thật mạnh, nhưng sau đó ý cười lại phai nhạt, rũ mắt không nhìn Tống Diễm nữa.

Tống Diễm khó hiểu: "Ngươi đây là đồng ý, hay là không đồng ý đây?"

Nhóc ăn mày: "Ta nguyện ý, chỉ là nếu ở cấm quân, vậy về sau có thể xuất cung không?"

Tống Diễm nghĩ nghĩ: "Có thể. Nhưng mà, ngươi nếu có thể thông qua khảo hạch thống lĩnh cấm quân thì hãy đến tìm trẫm, ta phê chuẩn cho ngươi xuất cung."

Vừa nghe Tống Diễm cho phép, nhóc ăn mày lúc này mới hưng phấn lại lần nữa hành lễ tạ ơn. Còn ba ăn mày khác, đương nhiên cũng đi theo Tống Diễm cùng nhập cấm quân, còn tư chất thế nào, còn phải xem bản thân họ.

Còn con husky kia, Tống Diễm thích nó, nên lấy tên cho nó là Đạt Thành, cũng mang luôn về cung.

Tống Diễm vừa đi cùng Thừa tướng được hai bước, bỗng nhiên như nhớ tới gì, quay đầu liếc nhóc ăn mày một cái, "Ta vẫn luôn thấy đôi mắt của ngươi có chút quen quen, ngươi tên là gì?"

Nhóc ăn mày sửng sốt một chút, thụ sủng nhược kinh nói: "Quý Chiêu, mẹ ta nói Chiêu là ánh sáng, mang ý tốt đẹp."

Quý Chiêu..........



Tống Diễm nỉ non tên này, nhớ tới một ngươi cũng tên Quý Chiêu, sắc mặt lập tức không đúng, chỉ vào nhóc ăn mày nói:

"Từ nay về sau không được gọi là Quý Chiêu nữa, trẫm ban ngươi một cái tên, là...... Minh Nguyệt. Minh Nguyệt có minh châu rọi sáng, cũng là ý nghĩa tốt. Nhớ kĩ đó, ngươi tên là Minh Nguyệt, Quý Minh Nguyệt, không được gọi Quý Chiêu."

Nhóc ăn mày không rõ nguyên do, nhưng vẫn cung cung kính kính hành lễ.

Chẳng qua trong lòng cậu lại ấm áp đặc biệt, là Tống Diễm vì cậu mà lấy tên, minh châu rọi sáng, là hy vọng cậu về sau cũng lộng lẫy lóa mắt như minh châu sao?

Như vậy, nhất định không thể cô phụ kì vọng của y được!

Nhóc ăn mày âm thầm thề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.