“Sao vậy?” – Lâm Thục Tĩnh quan tâm hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: “Không có gì.”
Nói xong tôi quay đầu nhìn một chút, không thấy người đáng nghi nào, chắc là do tôi nghĩ nhiều rồi, không cần thiết phải khiến mọi người đa nghi theo tôi.
Không ngờ dù là cuối tuần nhưng không có nhiều người trong công viên, nhóm chúng tôi tìm một nơi thoáng đãng, trải thảm dã ngoại xong ba người lớn ngồi xuống, bốn đứa trẻ tùy ý lăn trên bãi cỏ.
“Thật là tốt!” – Lưu Tử Nghiên hít thở sâu không khí trong lành, thỏa mãn mà cảm thán.
“Điều gì tốt?” – Lâm Thục Tĩnh cười mỉm, lười biếng dựa vào gốc cây phía sau.
"Lúc trước tôi thường tưởng tượng, những khi rảnh rỗi có thể cùng bạn bè đưa con đi chơi công viên, mua sắm, nghĩ thôi cũng đã vui rồi; nhưng từ khi Diêu Tông Thịnh ra đời, chỉ mỗi việc chăm sóc con thôi tôi đã thấy mệt lắm rồi, thêm vào đó tôi cũng không bạn bè gì, nên…” – Nói đến đây, cô ấy vội vàng dừng lại – "Đây là lần đầu tiên đó. Môi trường trong công viên thực sự rất thoải mái."
Hai người ngồi nói chuyện phiếm, còn tôi lại có chút không yên lòng. Kể từ khi đoạn video được tung lên mạng, chẳng thấy bóng dáng của Trương Niệm Chi đâu cả, cơ quan công an đã bố trí người đến công ty và nơi ở của anh ta, nhưng người trong công ty nói rằng hai ngày nay Trương Niệm Chi không đến công ty, cũng không ai biết anh ta ở đâu.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn quanh bốn phía, xung quanh có một vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-toi-tro-thanh-me-cua-nu-phu-tra-xanh/965570/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.