“Tạm biệt mẹ! Mẹ nhớ đến đón con đó!”
Diêu Tinh Nam vẫy vẫy bàn tay nhỏ, không đợi tôi đáp lại đã chạy theo Lý Y Hợp vào nhà trẻ.
Nhìn hai đứa nhỏ vào phòng học, lúc này tôi mới quay người bắt xe.
Trên đường, tôi lôi tập văn kiện ngày hôm qua từ trong túi ra, lấy thứ bên trong ra đọc.
Một bản photo giấy nợ 5,13 triệu và một bản photo thỏa thuận nuôi dạy con cái.
Mặc dù hơn năm triệu tệ không phải do tôi tiêu hết, nhưng tôi muốn thoát khỏi món nợ này thì không có khả năng. Giấy nợ ghi rõ người mượn là Tống Cẩm Du, còn ấn dấu vân tay, nếu tôi nói tôi không phải là Tống Cẩm Du thật thì cũng chẳng có ai tin.
“Thỏa thuận quyền nuôi con” là về quyền nuôi Diêu Tinh Nam, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Diêu Kế Lai và Tống Cẩm Du trước đó, nhưng Tống Cẩm Du thực sự đã ký thỏa thuận giao quyền giám hộ của Diêu Tinh Nam cho Diêu Kế Lai. Không lẽ là vì mục đích tranh tài sản? Tôi không thể hiểu rõ.
Tôi cầm tài liệu không lâu thì nhận được tin nhắn của Diêu Kế Lai, nói tôi quyết định.
Nếu như đưa con cho anh ta, tôi sẽ được cầm bản gốc của giấy nợ, từ nay chúng tôi đường ai nấy đi, không có liên quan gì nữa.
Nếu như tôi nuôi con, tôi sẽ gánh một khoản nợ khổng lồ và lao vào con đường trả nợ khó khăn.
Chọn một trong hai, vừa là ưu ái của anh ta đối với tôi, vừa là cái giá mà tôi phải trả cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-toi-tro-thanh-me-cua-nu-phu-tra-xanh/237804/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.