Nhưng mỗi ngày Ôn Kiến Dân đều nói lời độc ác với đứa trẻ bốn tuổi, kêu họ bị bệnh tâm thần, mắng Ôn Mặc là đồ đần, mẹ của cô không chịu nổi, lo lắng như thế sẽ làm tổn thương lâu dài đến các con cho nên mới dẫn cả ba người bọn họ trời khỏi nhà họ Ôn.
Sau đó bệnh tự kỉ của Ôn Mặc càng nghiêm trọng hơn, mà Ôn Trì dần mắc phải PTSD, chỉ cần một kích thích nhỏ đã không kiểm soát được cảm xúc,
Lúc này, ánh chiều tà lướt qua mái hiên, ánh sáng hắt sau lưng cậu tạo thành một góc kì diệu, góc cạnh trên mặt thiếu niên rõ ràng, đổ mồ hôi, đứng nghiêm túc trước mặt cô, trong lòng cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vành mắt ửng đỏ.
“Ôn Kiều, chị làm gì thế?” Thấy cây gậy gỗ nhỏ nằm trên mặt đất, trong mắt Ôn Trì là vẻ nghi ngờ.
Ôn Kiều ước lượng gậy gỗ trong tay: “Em mới mười lăm tuổi, còn đang là tuổi vị thành niên, không được phép đến quán net.”
Mấy anh em tóc đủ màu sắc đứng ở cửa cười nhạo, huýt sáo: “Á à, anh Trì, chị anh quản nghiêm quá nha.”
Thanh niên mất mặt cho nên không vui, đè giọng nói: “Ôn Kiều, chị tránh ra đi.”
Mặt mũi của trùm trường không thể bị chà đạp, chị gái ruột cũng không được.
Ôn Kiều nắm chặt cây gậy trong tay: “Muốn đi quán net thì đánh bại chị trước đã.”
Ôn Trì ngẩn người, sau đó cười to: “Ôn Kiều, chị bị điên à?”
Các anh em thì thầm nói chuyện: “Chị gái của anh Trì bị chuyện gì kích thích à?”
“Anh Trì một đánh sáu cũng được, đánh cả đám đầu gấu chuyên dùng vũ lực, chị anh ấy…”
Không làm được gì, chị cậu vững như bàn thạch, một giây sau, Ôn Kiều đã bắt lấy cổ tay cậu, một tay nắm lấy vai cậu, không dây dưa dài dòng chút nào, gọn gàng linh hoạt ném cậu qua vai.
Anh Trì một đánh sáu cứ như vậy mà bị chị ruột ném xuống đất.
Cậu nằm trên mặt đất, thấy hoài nghi cuộc đời.
Khi phản ứng lại thì cậu đã bật người nhảy từ dưới đất lên, bắt đầu khiêu chiến chị mình, vừa xông lên lại bị ném qua vai.
Mẹ nó chứ chị cậu lên núi học võ à? Làm sao lại có thể khỏe kinh người như thế?
Các tùy tùng nhỏ của cậu cứ như vậy mà trơ mắt đứng nhìn anh Trì bị chị quăng đi, lòng thầm run rẩy.
Hóa ra chị anh Trì lại hung ác như thế.
Ôn Trì gào lên, đám đàn em lục tục đến trợ giúp, nhưng cũng chỉ là đỡ đòn, mỗi người đều bị đánh đến hoa rơi nước chảy, Ôn Kiều đánh bọn họ như chặt cải trắng.
Một lát sau cả năm tên đã nằm trên mặt đất lăn lộn, tên nào cũng mặt mũi bầm dập.
Ôn Kiều ném cây gậy trong tay đi, đám người đều rùng mình.
Ôn Mặc cũng khó lắm mới cười.
Ôn Kiều tiến lên, kéo Ôn Trì: “Đi cắt tóc.
Ôn Trì mặt sưng như đầu heo, nói không rõ lời: “Đi… đến tiệm cắt tóc làm gì?”
“Nhuộm lại tóc đen, còn dám nhuộm mấy màu này, chị sẽ đánh em tiếp.”
Ôn Trì tiến đến trước mặt Ôn Kiều, nhỏ giọng xin khoan dung: “Chị, cho em chút mặt mũi, dù gì em cũng là trùm trường, các anh em đều ở đây cả.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]