“Xin hỏi, Cơ trưởng Phó có còn nhớ quy định của hãng Đông Xuyên đối với cơ trưởng, trước khi cất cánh, mấy tiếng không được uống rượu?”
Phó Nam Lễ vuốt ve ngón tay của Ôn Kiều, Ôn Kiều cảm thấy trong trường hợp nghiêm túc thế này, tư thế này không được đứng đắn lắm, thế là muốn rút tay ra nhưng không rút được, chỉ có thể tùy theo anh.
“Lúc trước là tám tiếng, hai năm trước đổi thành mười hai tiếng.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, chứng mất trí nhớ này đúng là kỳ lạ, chỉ không nhớ rõ quan hệ với người, nhưng tri thức của anh không mất đi.
Trịnh Bồi Đông lại hỏi: “Làm một cơ trưởng chuyến bay dân sự cần phải trải qua huấn luyện trong thời gian bao lâu?”
“250 tiếng huấn luyện phi hành với học viên, 2700 tiếng huấn luyện với cơ phó.”
Phó Nam Lễ hơi nhíu mày lại: “Cục trưởng Trịnh nghiêm túc sao? Hỏi mấy kiến thức phổ thông ai cũng biết này à?”
Ôn Kiều: “…”
Người bình thường nên biết à? Nhưng cô không biết!
Cục trưởng Trịnh bị ghét bỏ vội vàng giữ vững tôn nghiêm: “Mong Cơ trưởng Phó giải thích ý nghĩa của số Mach.”
“Một tham số tương tự như dòng chảy tốc độ cao, bình thường nói tới số M của máy bay là chỉ tốc độ bay của máy bay so với vận tốc âm thanh của khí quyển nơi đó, M1.6 biểu thị tốc độ của máy bay gấp 1.6 lần so với vận tốc âm thanh ở nơi đó.”
Cục trưởng Trịnh nhìn ra sự không kiên nhẫn đối với mấy vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-toi-nhat-duoc-chang-co-truong/3475595/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.