Ôn Kiều chấn động, anh ấy... anh ấy nhớ được sao?
Mình sắp bị vả mặt ngay tại đây à?
Cửa đột ngột bị đẩy ra, Ôn Kiều cảm thấy tâm trạng ngày hôm nay của mình thay đổi chóng mặt đến mức tim suýt ngừng đập.
“Người nhà ra đây chút.”
Ôn Kiều lập tức chạy mất dép.
Ở bên ngoài, bác sĩ phụ trách mổ chính nghiêm túc nói chuyện: “Người bệnh được chẩn đoán mắc chứng mất trí nhớ phân ly, tức là đối với những mối quan hệ giữa người với người thì anh ta mơ hồ, nhưng với những sự việc từng xảy ra và kiến thức được lưu giữ trong đầu, anh ta lại ghi nhớ rất rõ ràng.”
Ôn Kiều nghiền ngẫm lời của bác sĩ.
“Nói cách khác, anh ấy quên những người mình từng quen biết, nhưng vẫn nhớ làm thế nào lái máy bay, nói chung là thế.”
Ôn Kiều vỗ tay như phản xạ tự nhiên, nói sớm chút đi chứ, làm cô sợ đến mức tim muốn ngừng đập.
Chú Lê và bác sĩ khó hiểu nhìn cô, Ôn Kiều vịn tường, tỏ vẻ buồn thương: “Sự việc từng xảy ra và kiến thức trong đầu vẫn còn đó, đây không phải là trong cái rủi có cái may sao? Không đáng để vui mừng à?”
Chú Lê gật đầu: “Nói cũng đúng, nhưng cô bé à, cô là ai?”
Ôn Kiều mỉm cười: “Tôi là bạn gái của Phó Nam Lễ.”
Chú Lê hơi ngửa ra sau, ánh mắt chú đầy vẻ nghi ngờ: “Sao tôi không biết cậu chủ nhà chúng tôi có bạn gái từ bao giờ nhỉ.”
Ôn Kiều nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-toi-nhat-duoc-chang-co-truong/3475589/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.