"Anh cả, anh có thể đừng đi hay không? Em sợ..." Nhìn thấy Cố Thiên Kỳ cầm lấy áo khoác muốn đứng dậy rời đi, cũng không đoái hoài nhiều nữa, Hạ Đồng liền đã vươn tay, níu lấy vạt áo của hắn.
Cố Thiên Kỳ hơi hơi ngừng bước, cũng không suy nghĩ quá nhiều mà chỉ cho rằng Hạ Đồng là thật sự sợ hãi.
Vì thế, trước ánh mắt đáng thương của cô, hắn liền hòa nhã xoa đầu cô thêm một lần nữa rồi ôn thanh nói:"Đừng sợ, có cho Thiên Thừa mười lá gan đi nữa, thì nó cũng không dám quay về đâu, cứ yên tâm mà ngủ đi."
"Phòng của anh ở sát bên cạnh, có chuyện gì thì cứ gọi anh, anh sẽ lập tức chạy qua."
Mặc dù không có người nhìn thấy, nhưng nội tâm Cố Thiên Kỳ vẫn cảm thấy, lưu lại trong phòng Hạ Đồng cả đêm, thật sự là một chuyện rất không ổn.
Đương nhiên, cũng không phải là vì thanh danh hay cái nhìn của người khác, mà là bởi vì, hắn sợ cô gái nhỏ này sẽ còn trong lúc ngây ngốc làm ra loại chuyện gì đó không hợp lẽ thường, khiến hắn không khắc chế được chính mình...
Mặc dù không muốn, nhưng nhìn ra được đối phương tâm ý đã quyết, Hạ Đồng cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, mười phần không bỏ nhìn theo bóng lưng rời đi của đối phương.
Đương nhiên, trước khi đi, Cố Thiên Kỳ cũng không quên đổi một chiếc đèn bàn mới từ phòng khách ở bên cạnh sang cho Hạ Đồng, có thể nói là suy tính vô cùng chu toàn.
Nhưng càng vì vậy, nằm trên giường, nhìn xem gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-toi-la-bach-lien-hoa/459987/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.