Hạ Đồng muốn tự tử sao? Đương nhiên không phải.
Như đã nói từ trước, bởi vì đã chết qua một lần, so với bất kỳ ai, cô lại càng yêu quý và trân trọng mạng sống này của mình, nên sẽ không ngu ngốc đến mức làm ra loại chuyện như vậy.
Mục đích cô lên sân thượng, kỳ thực cũng chỉ là vì muốn hóng gió cho khuây khỏa, không ngờ rằng lại khiến Cố Thiên Kỳ hiểu lầm…
Đối diện với lời bộc bạch của hắn, Hạ Đồng quả thật là rất kinh ngạc, dù sao, không ngờ được rằng, dù đã biết được bộ mặt thật của cô, hắn vẫn cố chấp, khăng khăng một mực với cô như thế.
Ở trong mắt Hạ Đồng, người đàn ông này quả thật rất ngốc, ngốc đến mức khiến người ta đau lòng.
Nhưng hắn càng như vậy, lại chỉ càng khiến Hạ Đồng cảm thấy bản thân mình không xứng.
“Anh cả, thật ra anh không cần phải như vậy đâu, em…”
Mơ hồ đoán được Hạ Đồng muốn nói gì, Cố Thiên Kỳ liền lắc đầu, đặt nhẹ ngón trỏ lên môi cô, ra hiệu cô không cần nói gì hết.
“Ở yên đó, anh đưa em đến nơi này.” Nắm lấy bàn tay Hạ Đồng, Cố Thiên Kỳ liền đưa cô rời khỏi sân thượng, vòng qua hoa viên phía sau biệt thự, đi đến một thảm cỏ xanh um, tĩnh lặng.
Đã sinh sống ở đây hai đời, nhưng đây quả thật là lần đầu tiên Hạ Đồng biết đến sự tồn tại của nơi này.
Cô cứ ngây ngốc đi theo Cố Thiên Kỳ, rất nhanh cũng đã đứng trước hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-toi-la-bach-lien-hoa/1919848/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.