Chương trước
Chương sau
Edit: windy
Ngày đại hôn của Thái tử cùng Hạ Tĩnh Du, Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên mang theo Hạ Vân Đô cùng tiểu công chúa về Đế Đô chúc mừng.
Tân hoàng đã từng nghĩ tới, chỉ cần tiểu công chúa về đến Đế Đô, liền nhất định phải giữ tiểu công chúa ở lại hoàng cung, sẽ không để tiểu công chúa rời đi nữa.
Nhưng trên thực tế, cho dù tiểu công chúa về Đế Đô, nên đi thì vẫn sẽ đi, không ở thì vẫn không ở.
Ngược lại là Mộ Dung Quân, ngày đại hôn của Thái tử, nhắc tới chuyện Thái tử không tính lập trắc phi với Tân hoàng.
Tân hoàng hừ lạnh một tiếng, vị trí của Thái tử đã ổn định sao? Huống chi, còn vấn đề con nối dòng, sau này cũng không suy xét?
Suy xét? Thái tử quả thật có suy xét. Nhưng mà, con của hắn hoàn toàn có thể xuất hiện trong bụng Hạ Tĩnh Du, vì sao phải trông cậy vào nữ tử khác?
Huống chi, phụ hoàng có thể bảo đảm những nữ tử khác có thể sinh? Nếu phụ hoàng lo lắng con nối dòng hoàng gia như vậy, sao không tự…
Không đúng, hậu phi phụ hoàng đã đủ nhiều, không cần tuyển thêm mấy người trẻ cho mẫu hậu thêm ngột ngạt nữa.
Cho nên nói, rốt cuộc vì sao hoàng gia là nhất định phải có nhiều con nhiều cháu? Thái tử có một, Đế vương cũng chỉ có một, không phải sao?
Như hắn, lên làm Thái tử, các hoàng tử khác của phụ hoàng cũng đều sống hết? Sau này hắn lên làm vua, vẫn là đạo lý như cũ, không phải sao?
Cho dù nói thế nào, dù sao Thái tử cũng không lập trắc phi. Cho dù Tân hoàng ép buộc thế nào, cũng không quan tâm mấy triều thần trên triều dụ gạt.
“Thật nhàm chán. Đều nói Thái tử phi có một vị là đủ rồi, mấy người này rốt cuộc có chủ ý hư hỏng gì vậy?” Vì chuyện lập trắc phi cho Thái tử, làm hoàng cô như Mục Nhã Huệ cũng bị tìm tới rồi.
Nếu Thái tử phi không phải là Hạ Tĩnh Du, Mục Nhã Huệ giúp đỡ một chút cũng không sao cả. Nhưng vấn đề là, hiện nay Thái tử phi là Hạ Tĩnh Du!
Ai chẳng biết giao tình của nàng với Như Nghiên tỷ tỷ? Đế Đô lại có người cam đảm tới trước mặt nàng nhờ giúp? Thật là nực cười!
“Đế vương tôn sư, ai cũng muốn được hưởng, thói thường của con người.” Mấy ngày gần đây Hồ Khôn Bạch cũng bị tìm tới rất nhiều lần. Đến ngay cả bên Tân hoàng, hắn cũng đã bị gọi qua, chính là chuyện giúp Thái tử chọn Trắc phi.
Nếu như không phải Mục Nhã Huệ dặn trước, Hồ Khôn Bạch thật sự đã tính giúp Tân hoàng bày mưu tính kế. Bất đắc dĩ, xét thấy tồn tại đặc biệt của Hạ Tĩnh Du, Hồ Khôn Bạch chỉ có thể buông tay, im miệng không nói gì.
May mà Tân hoàng cũng không thật sự yêu cầu Hồ Khôn Bạch nhất định phải đưa ra đáp án. Cuối cùng, Hồ Khôn Bạch bình an thoát hiểm, vị trí Trắc phi Thái tử đến nay đều chưa định ra được.
Động tác mấy ngày gần đây của Tân hoàng lớn như vậy, Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên sao lại không biết?
Mạc Như Nghiên tiến cung tìm Mộ Dung Quân, Hạ Trăn cũng đến tìm Tân hoàng.
Chuyện vui hai nhà, Hạ Trăn không thể vui bằng Tân hoàng. Đem Hạ Tĩnh Du gả tới Đế Đô, gả vào hoàng cung, Hạ Trăn đều không tình nguyện hơn bất cứ kẻ nào.
Nếu không phải Hạ Tĩnh Du thật sự thích Thái Tử điện hạ, nếu không phải Thái tử đã hứa ở trước mặt hắn, Hạ Trăn sẽ không có khả năng đồng ý cho mối hôn sự này tiến hành thuận lợi.
Mà nay, Tĩnh Du nhà hắn vừa mới gả cho Thái tử, Tân hoàng liền tính lập Trắc phi cho Thái tử rồi hả?
“Biết rõ Thái tử không muốn rước, Thánh Thượng cần gì phải ép buộc?” Đen mặt đứng ở trước mặt Tân hoàng, giọng điệu Hạ Trăn hiển nhiên không phải tốt lắm.
“Việc gì cũng có lần đầu tiên. Lúc trước Trẫm cũng không muốn nạp phi, nhưng mà kết quả thế nào?” Thân là đế vương, cũng có lúc thân bất do kỷ. Điểm này, Tân hoàng nhất thời cảm động lây.
"Thánh Thượng cũng nói việc nào cũng có lần đầu tiên, vì sao không thể để cho Thái Tử điện hạ làm người đầu tiên?” Lý do của Tân hoàng, Hạ Trăn tiếp thu, nhưng không tán thành.
“Trẫm cũng muốn. Nhưng, căn cơ Thái tử còn chưa ổn…” Tân hoàng còn chưa nói rõ lý do xong, đã bị Hạ Trăn ngắt lời.
“Căn cơ của Thái Tử điện hạ, có Thánh Thượng ở đây, có Hoàng hậu nương nương ở đây, còn có rất nhiều tướng sĩ Tây Bắc quân ở đây, không có khả năng bất ổn.” Hạ Trăn cao giọng, nhìn Tân hoàng không chớp mắt, “Nếu Tân hoàng vẫn cảm thấy không đủ, không ngại giao binh quyền Tây Bắc quân ngày đó cho Thái Tử điện hạ, lại nhìn xem các tướng sĩ Tây Bắc quân làm thế nào đi?”
Binh quyền Tây Bắc quân, kì thật vẫn ở trong tay Tân hoàng. Chỉ là, thực quyền, là ở trong tay Hạ Trăn.
Đổi lại mà nói, binh phu Tân hoàng có thể giao cho Thái tử bất cứ lúc nào, lòng trung thành của Tây Bắc quân lại không nhất định sẽ thuộc về Thái tử.
Hạ Trăn đang giúp Thái tử. Vì Hạ Tĩnh Du, cũng vì tương lai của Thanh Vân quốc.
“Ngươi…” Bị Hạ Trăn nói cho á khẩu không trả lời được, Tân hoàng im lặng nửa ngày, cuối cùng mới khoát tay, “Thôi, theo Thái tử.”
Lời Tân hoàng nói, là theo Thái tử, chứ không phải theo Hạ Trăn. Những lời này, Hạ Trăn cũng không nghĩ nhiều, nhận được câu trả lời hài lòng liền rời đi.
Sau khi Mạc Như Nghiên nghe thái độ của Tân hoàng xong, gọi tiểu công chúa tới, lặp lại đúng lời cho tiểu công chúa nghe.
“Phụ hoàng quả nhiên vẫn thương Thái tử ca ca. Ngày mai Trân nhi liền tiến cung cảm kích long ân của phụ hoàng.” Tiểu công chúa cười tít mắt gật đầu, cực kì vui mừng chạy đi.
Nhìn bóng dáng tiểu công chúa biến mất ở ngoài cửa, Mạc Như Nghiên bỗng nhiên nhìn về phía Hạ Trăn: “Còn nhớ lúc trước Tiên hoàng nói với Thái Tử điện hạ lúc đó thế nào không?”
Hạ Trăn trầm mặc một lúc, bỗng nhiên liền hồi phục tinh thần lại. Tân hoàng cũng tính làm như tiên hoàng khi đó, chờ Thái tử có thay đổi hay không?
“Kỹ xảo đế vương hoàng gia quen dùng.” Mạc Như Nghiên cười nhạo một tiếng, trong giọng nói tràn đầy lơ đễnh, “Nhưng mà, Tân hoàng dùng phúc hậu của tiên hoàng, hiện nay hắn cược là Thái tử dụng tình với Tĩnh Du, chứ không phải tính mạng của Tĩnh Du nhà chúng ta.”

Ngày đó tiên hoàng muốn chính là mạng của Hạ Trăn, Tân hoàng chịu được khảo nghiệm, mãi đến khi tiên hoàng băng hà, đều không nhìn thấy cảnh hắn xung đột với Hạ Trăn.
Như thế, mà nay Tân hoàng lại noi theo sẽ đổi lấy kết quả như thế nào? Thái tử sẽ để cho Tân hoàng như nguyện không, hay là sẽ khiến cho tất cả mọi người kính nể?
Kì thật, Mạc Như Nghiên cũng cực kì chờ mong nhìn thấy khoảnh khắc kết cục kia xuất hiện.
Bây giờ, vì Hạ Tĩnh Du, Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên ở lại Đế Đô ba tháng, mới trở về thành Vân Đô.
Cùng lúc đó, thánh chỉ tứ hôn tiểu công chúa cùng Thành chủ thành Vân Đô, cũng xuống đến nơi.
Hạ Vân cũng không hiểu rõ, sao sự tình lại đột nhiên biến thành như vậy. Rõ ràng hắn theo phụ mẫu tới tham gia đại hôn của muội muội, nhưng trước khi đi, hắn lại bị nhét cho một nàng dâu.
Không sai, với Hạ Vân Đô, này chính là cứng rắn nhét cho hắn.
Cho dù hắn cùng tiểu công chúa đã quen nhiều năm, nhưng mà, hắn thật không có suy nghĩ như thế với tiểu công chúa. Này, đâu phải lúc ông trời hợp tác cho? Tiểu công chúa còn nhỏ mà!
“Muội không nhỏ nữa!” Tức giận đứng ở trước mặt Hạ Vân Đô, tiểu công chúa đỏ mặt, lớn tiếng giải thích.
“Ta hơn muội sáu tuổi.” Đứng cao hơn tiểu công chúa, Hạ Vân Đô thật sự giải thích nói.
“Hạ tướng quân không phải cũng hơn dì Mạc sáu tuổi sao? Hơn sáu tuổi là lý do không chịu cưới muội sao? Hạ Vân Đô huynh bắt nạt người!” Câu sau cùng, tiểu công chúa đã trực tiếp nghẹn miệng kêu lên.
Nàng cảm thấy Hạ Vân Đô đang bắt nạt nàng. Nàng không phải tiểu hài tử, hơn sáu tuổi tính là gì? Hạ Vân Đô căn bản chính là coi nàng như tiểu muội muội thôi!
Nàng không muốn đem Vân Đô ca ca tặng cho nữ nhân khác, cho dù những nữ nhân đó đều rất xinh đẹp lại ôn nhu, cũng không được.
Từ đó, giữa tiểu công chúa và Hạ Vân Đô có một tầng ngăn mỏng không thể phá hủy được. Hạ Vân Đô không thể không bắt đầu, một lần nữa điều chỉnh định vị của tiểu công chúa.
“Ta cho rằng Vân Đô cũng biết.” Về chuyện này, đến Hạ Trăn cũng nhìn ra manh mối.
“A, nó không biết.” Quả thật, Hạ Vân Đô không biết tâm ý của tiểu công chúa với hắn. Không ai nhắc nhở hắn, hắn chỉ đem tiểu công chúa coi là muội muội mà đối đãi. Điểm này, Mạc Như Nghiên rất rõ ràng, lại chưa từng vạch trần.
Không phải là Mạc Như Nghiên không thích tiểu công chúa là con dâu, trái lại, Mạc Như Nghiên cực kỳ chờ mong tiểu công chúa có thể ở lại thành Vân Đô, gả cho Hạ Vân Đô.
Nhưng, chuyện tình cảm, vẫn là hai người tự mình giải quyết là tốt hơn. Từ trước đến nay Mạc Như Nghiên nguyện ý cho Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du quyền tự do cùng quyền tự chủ. Trừ phi hai đứa nhỏ tìm đến trước mặt nàng, nếu không nàng sẽ không nhúng tay vào.
Chuyện Hạ Tĩnh Du cùng Thái tử, Mạc Như Nghiên chính là như thế. Đổi lại là Hạ Vân Đô cùng tiểu công chúa, Mạc Như Nghiên vẫn có lập trường như cũ.
“Vậy…” Hạ Trăn chần chừ một lúc, nhìn về phía Mạc Như Nghiên.
Tuy hắn rất thích tiểu công chúa, nhưng nếu Vân Đô không thích, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng.
“Yên lặng xem xét đi! Vân Đô không biết rõ như Tĩnh Du, dần dần phát hiện mới là bản tính của nó.” Nếu như đợi Hạ Vân Đô phát hiện ra, hắn thật sự không thích tiểu công chúa, Mạc Như Nghiên mới thật sự viết lên dấu chấm hết cho chuyện này. Trước đó, sự tình còn chưa rõ ràng, kết quả cũng phải đợi tới cùng.
Bản tính các con nhà mình, Hạ Trăn đương nhiên biết được. Vân Đô quả thật thường dần dần mới hiểu ra, nhưng cái này, sẽ không xác định là biết mình thích người kia?
Mạc Như Nghiên nhếch miệng, lắc lắc đầu cười. Sẽ không. Hạ Vân Đô sẽ là may mắn, tiểu công chúa nhỏ hơn hắn sáu tuổi. Vì vậy, hắn có thời gian sáu năm để biết rõ ràng, những quan tâm chiếu cố của hắn với tiểu công chúa, rốt cuộc là muội muội, hay là với nàng dâu của mình.
Nếu sáu năm sau, Hạ Vân Đô vẫn không phân định rõ ràng tình cảm thật sự của mình, vậy tiểu công chúa cũng không cần tiếp tục phí hoài tình cảm trên người Hạ Vân Đô rồi. Chỉ vì, Hạ Vân Đô không đáng để tiểu công chúa khổ tâm cùng dụng tâm rồi. Này, là suy nghĩ chân thực nhất của Mạc Như Nghiên.
Đương nhiên, nếu như trong sáu năm, Hạ Vân Đô tìm được người trong lòng hắn, đến lúc đó tiểu công chúa nên tự xử thế nào, đều có người mẫu thân như Mạc Như Nghiên hỗ trợ.
Sáu năm, không dài cũng không ngắn, Hạ Vân Đô đúng là vẫn chưa từng tiếp xúc với nữ tử khác. Người lòng vòng bên cạnh hắn, vẫn chỉ có một người là tiểu công chúa.
Đối với cái này, Mạc Như Nghiên tận lực tạo cơ hội cho Hạ Vân Đô, cũng nhờ Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà đã xuất giá xem xét chọn ra không ít người.
Nhưng mà, mặc kệ là trùng hợp hay là trực tiếp tới cửa gặp, Hạ Vân Đô cũng chưa từng đem lực chú ý lên trên người nữ tử khác.
Trân nhi gây loạn quá nhiều! Hạ Vân Đô bộn bề nhiều việc, vội vàng thu dọn hỗn độn cho Trân nhi, vội vàng nhìn chằm chằm Trân nhi ở quân doanh không bị thương, không té ngã…
Lần đầu tiên nghe Hạ Vân Đô đổi cách xưng hô với tiểu công chúa, Mạc Như Nghiên liền chặt đứt tất cả tính toán. Không an bài cuộc gặp ngẫu nhiên, cũng không nhờ Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà giúp nữa.
Nếu Hạ Vân Đô đã thấy rõ tâm ý của bản thân, như vậy, tiếp theo liền là sân nhà của tiểu công chúa rồi.
Lúc tin mừng Hạ Tĩnh Du sinh được đôi hoàng tử từ Đế Đô truyền đến, Mạc Như Nghiên trực tiếp kích động đứng lên.
Thế mà được một đôi? Tân hoàng đã từng lo lắng con nối dòng của Thái tử, hiện nay không biết có cảm tưởng gì nữa?
Nhưng mà, một đôi đó… Chỉ mong hai vị tiểu hoàng tử đừng khác nhau quá. Nếu không, kích động qua đi, Mạc Như Nghiên lại bắt đầu lo lắng rồi.
Nghe được làm cô cô, tiểu công chúa bỏ qua Hạ Vân Đô, cùng Mạc Như Nghiên trở về Đế Đô.
Lúc nhìn thấy hai vị tiểu hoàng tử, Mạc Như Nghiên liền an tâm. Không giống, không tồi không giống.
“Nương, Thái tử ca ca nói, lúc hai tiểu hoàng tử được ba tuổi, liền đem một trong hai đứa tới thành Vân Đô, giao cho hai người dạy bảo.” Hạ Tĩnh Du thật không nghĩ tới, Thái tử lại có suy nghĩ như vậy. Đến ngay cả nàng, cũng chưa từng nghĩ như vậy.

Nhưng mà, xác định Thái tử dụng tâm, Hạ Tĩnh Du gật gật đầu, lòng tràn đầy vui mừng đáp ứng.
“Đưa đến thành Vân Đô không thành vấn đề. Nhưng mà, các con xác định Thánh Thượng sẽ đáp ứng?” Có thể tự mình dạy cháu ngoại, Mạc Như Nghiên sẽ không từ chối. Nhưng nói đến tân hoàng, Mạc Như Nghiên cho rằng, thật sự cần suy tính.
“Thái tử ca ca đã xin với phụ hoàng, phụ hoàng không phản đối.” Tuy không biết Tân hoàng lấy lý do gì mà không phản đối, với Hạ Tĩnh Du xem ra, đây cũng là chuyện tốt.
Tân hoàng không phản đối? Tâm vẫn khúc mắc như cũ? Mặc kệ thế nào, đưa đi một vị tiểu hoàng tử, với Mạc Như Nghiên mà nói không phải quấy nhiễu, lúc này cũng không nghĩ nhiều, liền đồng ý.
Mạc Như Nghiên vốn cho rằng, việc này nếu định ra, sẽ không có thay đổi gì. Dù sao chuyện này, là Thái tử nói, chính mồm Tân hoàng đã nhận lời.
Nhưng mà thực tới khi hai vị tiểu hoàng tử tròn ba tuổi, tân hoàng lại chữa lại rồi.
Mặc kệ là vị hoàng tử nào, tân hoàng cũng không nỡ rời. Cho dù Hạ Tĩnh Du đã sinh hạ một cháu gái xinh đẹp, Tân hoàng vẫn nói câu nói kia: Hai vị tiểu hoàng tử, một đứa cũng không thể thiếu.
“Phụ hoàng, sao người có thể nói không giữ lời? Mặc kệ là A Đại hay là A Nhị, con đều thích, nhất định phải đưa một đứa đi!” Tiểu công chúa làm đại biểu của thành Vân Đô, đến đón tiểu hoàng tử rời đi. Ai ngờ vừa tới hoàng cung, Tân hoàng lại đổi quẻ, không cho phép nàng dẫn đi.
Ai Đại cùng A Nhị, là thành Vân Đô gọi hai vị tiểu hoàng tử. Tiểu công chúa cũng cực kì thích, liền gọi như vậy.
“Trân nhi, tiểu hoàng tử với hôn sự của con, con trả lời phụ hoàng, chọn cái nào?” Đây là lần đầu tiên, Tân hoàng nói điều kiện với tiểu công chúa.
“Quả nhiên, phụ hoàng có tiểu hoàng tôn, liền không thích Trân nhi nữa phải không?” Tiểu công chúa chu mỏ, lúc này liền rơi nước mắt, “Được thôi, Trân nhi liền về thành Vân Đô, sau sẽ không tới hoàng cung vướng mắt phụ hoàng nữa.”
“Trân nhi…” Tân hoàng yêu cháu trai, nhưng cũng yêu nữ nhi. Bị tiểu công chúa nháo như vậy, nhất thời đau đầu rồi.
Bảo sao Mạc Như Nghiên không tới, mà chỉ phái tiểu công chúa về Đế Đô đón tiểu hoàng tử. Với việc Mạc Như Nghiên tính kế, Tân hoàng khẽ cắn môi, chỉ có thể chấp nhận rồi.
Tân hoàng rốt cục cũng nhả ra, tới lúc chọn tiểu hoàng tử, lại phiền não rồi.
Hai vị tiểu hoàng tử đều đòi đến thành Vân Đô chơi, mang đi ai cũng không được, để lại ai cũng không nên.
Tâm tư giật giật, tiểu công cháu lấy lòng nhìn về phía Tân hoàng: “Không thể mang đi cả hai sao? Đợi A Đại với A Nhị chơi ở thành Vân Đô chán rồi, con lại dẫn về cho phụ hoàng?”
“Không được!” Tân hoàng trừng hai mắt, kiên quyết không đồng ý. Chuyện một đi không trở về này, đã xảy ra trên người Thái tử, cũng xảy ra trên người tiểu công chúa. Hắn không cho phép chuyện xưa tái diễn, xảy ra trên người hai vị tiểu hoàng tử.
Nói ra, Tân hoàng hoàn toàn không biết thành Vân Đô rốt cuộc có cái gì tốt, mà mấy đứa nhỏ liền đi mà không muốn về. Thậm chí, đến hiện nay, hắn cũng vẫn canh cánh trong lòng.
Vì Tân hoàng kiên quyết mãnh liệt, tiểu công chúa càn quấy nửa tháng, cũng không thuyết phục được Tân hoàng mềm lòng. Không còn cách nào khác, đành phải chọn ra trong hai vị tiểu hoàng tử, nhịn đau mang A Nhị đi, để A Đại lại.
Dọc đường đi rời khỏi Đế Đô, ôm A Nhị đáng yêu, tiểu công chúa không nhịn được thở dài. A Đại à A Đại, nàng cũng không nỡ đâu…
Đoàn xe thuận lợi tiến vào thành Vân Đô, ôm lấy tâm tình buồn bã, tiểu công chúa ôm A Nhị từ trên xe ngựa nhảy xuống trước phủ Thành chủ.
Sau đó, tiểu công chúa ngạc nhiên phát hiện, cạnh xe ngựa ngay sau xe ngựa của nàng và A Nhị, A Đại nhảy xuống!
Trời ạ trời ạ! Nàng thật sự không lừa tiểu hoàng tử, tuyệt đối không có, nàng có thể thề với trời!
“Ông ngoại, bà ngoại!” Không đợi tiểu công chúa nói gì, A Đại rất nhanh liền hướng về phía Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên.
“Ha ha ha ha! Cô cô bị lừa!” Ở phía sau, A Nhị ở trong lòng tiểu công chúa cũng nở nụ cười, “Ông nội không đồng ý, nhưng bà nội đã sớm cho ca ca theo con tới thành Vân Đô rồi.”
“Vậy sao dọc đường đi theo con cũng không nói? Làm hại ta cứ luôn áy náy, sợ ca ca con buồn?” Ôm A Nhị lắc lắc, tiểu công chúa kêu một tiếng!
Không nghĩ tới nàng hoành hành hoàng cung nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị hai đứa nhỏ ba tuổi lừa. Quả thực là là, quả là đời sau cao hơn đời trước, quá lợi hại rồi!
“Ông nội không cho nói. Ông nội nói, cô cô hướng bên ngoài, phải dạy bảo chút.” A Nhị nhẹ nhàng trả lười, vừa vươn tay tới Hạ Vân Đô, “Cậu ơi ôm!”
“Hừ hừ! Hai đứa tiểu quỷ các con, chờ cho ta!” Thuận thế đem A Nhị giao cho Hạ Vân Đô, tiểu công chúa giả bộ tức giận nói.
“Cô cô dữ như vậy, cậu sẽ không thích.” Hai tay ôm chặt lấy cổ Hạ Vân Đô, A Nhị bỗng nhiên tinh quái nói ra một câu như vậy.
Tiểu công chúa sửng sốt, lập tức xấu hổ đỏ mặt.
Hạ Vân Đô lại buồn cười, cười ha ha.
“Hạ Vân Đô!” Tiểu công chúa tức dậm chân một cái, hô lớn.
Tiếng cười Hạ Vân Đô càng phát ra sang sảng, lộ ra tràn đầy sung sướng.
Bên kia, Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên ôm A Đại, lẳng lặng ngóng nhìn bên này, ý cười hiện lên gò mà, cảnh tượng cứ đẹp như vậy.
Đã từng trải qua chiến tranh tàn khốc nhất, cũng thiếu chút nữa gặp cảnh bị phá hủy, nhưng mà thành Vân Đô sau cuộc chiến, trời vẫn xanh như cũ, cuộc sống sau này chắc chắn càng thêm khiến cho người ta khao khát.
Chỉ vì, có Thanh Viễn đại tướng quân Hạ Trăn ở đây, có Tây Bắc quân ở đây, liền có hy vọng sống sót, có thắng lợi rạng đông. Kéo dài mãi mãi, trường tồn trọn đời.
Hoàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.