Chương trước
Chương sau
edit: windy
Đơn giản là lý trí Mạc Như Nghiên vẫn còn, nếu không là thật sự nhìn thấy rất rõ rồi.
Này không, một lát sau, tầm mắt Mạc Như Nghiên liền chuyển tới trên người Mộ Dung Quân.
Mạc Như Nghiên sẽ không tự mình đa tình cho rằng, Thái Tử là vì nàng mới ở lại phủ tướng quân dùng bữa chứ. Dù sao từ khi nàng tới Đế Đô, mỗi lần Thái Tử gặp nàng cơ hồ đều là tan rã trong không vui.
Nếu không phải vì nàng, như thế lý do duy nhất Mạc Như Nghiên có thể nghĩ đến, cũng chỉ rơi tới trên người Mộ Dung Quân thôi.
Đột nhiên bị Mạc Như Nghiên nhìn chăm chú, Mộ Dung Quân có chút mơ hồ. Nhất là nhìn thấy đáy mắt Mạc Như Nghiên có chút trêu chọc kia, liền càng thêm nghi ngờ rồi.
Thấy Mộ Dung Quân quả thật không nhìn ra không thích hợp, Mạc Như Nghiên cong môi, nở nụ cười.
“Như Nghiên…” Mộ Dung Quân không hiểu liền có cảm giác lạnh sống lưng. Nhìn chung quanh một chút, càng ngồi một cách đoan chính, cố gắng làm cho người ta không tìm ra được chút sai nào.
“Hôm nay Tiểu Quân cũng ở lại dùng bữa? Hay là về phủ Tể Tướng?” Mạc Như Nghiên cực kì xác định, nàng nhìn ra, lúc hỏi Mộ Dung Quân về phủ Tể Tướng, sắc mắt Thái Tử liền thay đổi.
Quả nhiên là vì Mộ Dung Quân nha! Cứ như vậy, liền thú vị rồi.
Mộ Dung Quân ngẩn người, vừa định nói ở lại, đột nhiên nhớ tới lời Thái Tử nói trước đó, vội vàng chuẩn bị lắc đầu. Thân là khuê tú chưa gả đi, nàng không nên ngồi ăn cùng bàn với Thái Tử điện hạ.
“Mộ Dung tiểu thư cũng ở lại đi!” Thái Tử đột nhiên mở miệng, ngắt lời Mộ Dung Quân.
Sắc mặt Mộ Dung Quân nháy mắt đỏ bừng, cúi sâu xuống.
Mạc Như nghiên còn ra vẻ khó hiểu quay đầu nhìn về phía Thái Tử, trong mắt là tìm tòi nghiên cứu.
Biểu tình của Mạc Như Nghiên không giống như giả vờ, Thái Tử lại cùng không tính toán gì. Với hiểu biết của hắn với Mạc Như Nghiên, hắn không tin Mạc Như Nghiên không nhìn ra manh mối.
Đã nhìn ra lại vẫn muốn làm bộ không hiểu, Thái Tử cảm thấy Mạc Như Nghiên càng trở nên kém cỏi rồi.
Này có lẽ chính là mâu thuẫn người thông minh với người thông minh đi! Liền giống như bản năng, Thái Tử sẽ không nghĩ mọi hành động nào của Mạc Như Nghiên cũng tốt đẹp. Trái lại, chỉ biết nghĩ theo hướng sai trái thôi.
Mạc Như Nghiên trái lại không ngại bị Thái Tử ghét. Mà nay nếu Thái Tử điện hạ chọn phủ tướng quân để tiếp cận Mộ Dung Quân, liền đủ để bày tỏ, chí ít Thái Tử đã tin nàng sẽ không mở miệng nói lung tung ở bên ngoài.
Đương nhiên, lý do Thái Tử chắc chắn như vậy, chỉ sợ là không sợ nàng nói ra bên ngoài đâu! Dù sao Đế Đô to như vậy, nàng thì đơn độc một mình, không thể nghi ngờ là kẻ yếu thế nhất được.
Mặc kệ Thái Tử và Mạc Như Nghiên đang ngầm đấu nhau thế nào, Mộ Dung Quân đang chần chừ muốn khéo léo từ chối lời mời của Thái Tử.
Bình thường, Mộ Dung Quân có thể tùy hứng một lúc, không kiêng nể tới tâm ý của bản thân, trực tiếp từ chối rồi.
Nhưng, Thái Tử là quân, nàng là thần. Đây là chuyện thật không thể nghi ngờ, cũng là chênh lệch Mộ Dung Quân không thể bỏ xuống.
Cuối cùng, Mộ Dung Quân vẫn khẽ cắn môi, vẫn quyết định chối một lần, bị giữ lại.
Thái Tử vẫn im lặng, mẫu thân nàng ở trong phủ cũng đang lo lắng. Nếu như sau ngày hôm nay, Thái Tử có thể cho một câu trả lời, cũng coi như Mộ Dung Quân được giải thoát rồi.
Thái Tử quả thật dẫn đầu bếp và đồ ăn tới, cũng không phải ăn không quen đồ ăn phủ tướng quân, mà là lo lắng Mạc Như Nghiên đang mang thai, không muốn quấy rầy tới đồ của Mạc Như Nghiên.
Cũng như vậy, cho nên dù là cùng trên một bàn ăn, đồ ăn trước mặt Mạc Như Nghiên nhìn thấy rõ ràng không giống như vậy.
Liếc nhìn món ngon trước mặt Thái Tử, lại nhìn lại đồ ngon trước mặt Mộ Dung Quân, Mạc Như Nghiên thiếu chút nữa ném đũa đi.
Vì Thái Tử tự đưa đầu bếp tới, cho nên liền không chuẩn bị một phần của nàng sao?
Thái Tử thì mượn lời dâng Phật, ở phủ của nàng nhưng lại hướng về phía Mộ Dung Quân rồi.
Nhưng nhìn như vậy, Thái Tử chịu cưới Mộ Dung Quân là Thái Tử Phi rồi hả?
Nói thật, xác định như vậy, Mạc Như Nghiên thật sự không biết nên vui cho Mộ Dung Quân, hay là cảm thán cho Mộ Dung Quân nữa.
Thân vì tương lai Thái Tử, Mạc Như Nghiên hiểu rõ Thái Tử, giới hạn Hạ Trăn được Thái Tử coi trọng.
Cho dù có chút phiến diện, nhưng không thể phủ nhận, chỉ bằng Thái Tử không hài lòng với nàng đủ thứ, Mạc Như Nghiên có thể nhìn ra Thái Tử thật sự coi trọng Hạ Trăn.
So sánh với xuất thân của Thái Tử, Thái Tử cực kì coi trọng người tài ba thiện lương, đều là hiền quân, cũng phong độ khí phách. Mạc Như Nghiên không nói được nửa câu không phải, thậm chí trong lòng tán thành hành động của Thái Tử.
Nhưng nói tới tính tình của Thái Tử, Mạc Như Nghiên liền không thể nào chắc chắn được.
Đều nói một thế hệ minh quân, không nhất định là một phu quân tốt, cũng không nhất định là một phụ hoàng tốt. Tâm tính Thái Tử như vậy, sau này thật sự đối tốt với Mộ Dung Quân sao? Mà có tốt, ở trong đó cũng không liên quan tới lợi ích của hắn sao?
Chuyện liên quan tới hoàng gia, không phải Mạc Như Nghiên muốn nghĩ tới. Mà nàng cực kì tin tưởng, đáy lòng Mộ Dung Quân cũng rõ ràng hơn nàng. Đồng thời, tất nhiên cũng lo lắng hơn nàng.
Giờ phút này Mộ Dung Quân quả thật cực kì lo lắng. Nhưng ở trên mặt, nàng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì bình tĩnh.
Còn Thái Tử lúc này nghĩ thế nào, Mộ Dung Quân hoàn toàn không dám tự đoán bừa, trực tiếp liền coi như không có thôi.
Thái Tử nghĩ cái gì? Hắn cũng đang lựa chọn.
Khác với Thánh Thượng, cũng khác với các vị hoàng tử khác, lý do Thái Tử nán lại ở chỗ đội quân Tây Bắc vài năm, không cách nào tránh khỏi làm sĩ khí của các tướng sĩ.
Nói đến chọn Thái Tử Phi, Thái Tử không lo chọn người, cũng hoàn toàn không cần lo lắng.
Nhưng mà, có thể là ở chung với Hạ Trăn lâu, cho nên Thái Tử cũng có chút chờ mong.
Thái Tử vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên nghe thấy Hạ Trăn nhắc tới Mạc Như Nghiên.
Đó là khắc cốt ghi tâm, cũng là cội nguồn của ý chí chiến đấu. Giống như chỉ cần nói đến Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn cũng có thể không biết sợ mà dũng cảm tiến lên, cũng có thể một lần nữa đột phá bản thân, dù cho là trong lúc sống chết cũng có thể kiên định không đổi.
Thái Tử quở trách Hạ Trăn đến vô số lần, cũng cường điệu mấy lần cuồng dại và chung thủy như vậy khẳng định không phải đại trượng phu. Nhưng mà, Hạ Trăn chưa bao giờ thay đổi.
Dần dần, Thái Tử cũng bất tri bất giác, cứ thế mà mưa dầm thấm đất theo. Đợi tới lúc phải chọn Thái Tử Phi, hắn ngược lại không hề giống như bản thân nói bên ngoài là không sao cả được.
Cho nên mới suy nghĩ lâu như vậy, rồi mới có ngày hôm nay ngẫu nhiên gặp Mộ Dung Quân ở phủ tướng quân.
Mộ Dung Quân được Hoàng Hậu nương nương chỉ đích danh. Trừ lần đó ra, Hoàng Hậu nương nương cũng không chọn ai khác nữa.
Ở trước mặt Thái Tử, thái độ Hoàng Hậu nương nương cực kì cường ngạnh, cũng cực kì rõ ràng: Nếu như người được chọn làm Thái Tử Phi không phải là Mộ Dung Quân, mặc kệ là chọn người nào khác, chỉ cần Thái Tử nhìn qua thấy được, bà liền không tham gia nữa.
Nói thật, Thái Tử không phải cực kì thích cảm giác ép buộc. Cảm thấy Hoàng Hậu nương nương đang cố ý ép hắn, chắc là được phủ Tể Tướng hoặc Mộ Dung Quân cầu xin.
Chỉ là, sau khi cấm vệ quân tra rõ, Thái Tử có thể kết luận, ít nhất Mộ Dung Quân còn không biết chuyện này.
Biết được điều này, những mặt khác, Thái Tử liền có thể rộng lượng bỏ qua.
Thái Tử liên tiếp nhìn Mộ Dung Quân thật sự quá mức rõ ràng, Mạc Như Nghiên làm bộ như không phát hiện ra cũng rất khó. Cuối cùng, nàng tiện ho khan hai tiếng, khẽ cảnh báo với Thái Tử.
Thái Tử rốt cuộc cùng đồng ý bố thí ánh mắt cho Mạc Như Nghiên, chỉ là mang theo một chút bất mãn.
Tuy Mạc Như Nghiên xem diễn trò, nhưng cũng không tỏ vẻ hắn bị Mạc Như Nghiên cười. Mạc Như Nghiên tốt nhất thông minh chút, lẳng lặng ngồi im ở một bên nhìn là được. Nếu còn sinh sự, đừng trách hắn không nể mặt.
Mạc Như Nghiên còn thật sợ Thái Tử không nể tình nàng. Vừa lúc ở ngay trước mặt Mộ Dung Quân, triệt để làm Thái Tử hiện nguyên hình, mất uy nghiêm của Thái Tử thì thật tốt?
Đợi đến lúc đó, không chừng Thái Tử đều đã xấu hổ cưới Tiểu Quân làm vợ rồi?
Mạc Như Nghiên nghĩ đơn giản, Thái Tử cũng sẽ không dễ dàng để cho nàng như ý nguyện. Ít nhất ở trước mặt Mộ Dung Quân, Thái Tử nhịn xuống, cũng không tranh cãi với Mạc Như Nghiên.
Không khó nhìn ra nguyên nhân Thái Tử nhẫn nại đó là vì Mộ Dung Quân, Mạc Như Nghiên nhún nhún vai, cũng không nhiều lời nữa, cúi đầu ăn cơm.
Ít nhất Thái Tử có phần tâm này, thậm chí khiến cho Mạc Như Nghiên cảm thấy, có lẽ không phải là không thể thực hiện được.
Bầu không khí bữa trưa hôm nay không hề nghi ngờ, cũng không bình tĩnh. Cho dù mặt ngoài nhìn cực kì hòa hợp, lại vẫn không che đi được bão táp bắt đầu nổi lên.
Lúc sắp kết thúc bữa trưa, Mạc Như Nghiên buông đũa xuống, hướng về phía Mộ Dung Quân.
“Tiểu Quân, có phải ngươi ăn quá ít rồi không?” Nhìn Mộ Dung Quân giống như không hề động vào đồ ăn, Mạc Như Nghiên thật sự lo lắng Mộ Dung Quân thật sự sẽ đói bụng về Phủ Tể Tướng.
“Hay là đầu bếp phủ Thái Tử làm đồ ăn không hợp khẩu vị Mộ Dung tiểu thư?” Mộ Dung Quân còn chưa trả lời, Thái Tử đã hỏi rồi.
“Bẩm Thái Tử, không phải như vậy.” Nếu như chỉ ở trước mặt Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân tất sẽ ăn ngay nói thật. Nhưng ở trước Thái Tử, Mộ Dung Quân khẽ lắc đầu, “Thần nữ không đói, này…”
“Không đói cũng ăn một chút.” Tìm cớ cắt ngang Mộ Dung Quân, Thái Tử nhìn Mộ Dung Quân từ trên xuống dưới một cái, nói, “Dáng người Mộ Dung tiểu thư nhỏ rồi, không cần ăn kiêng.”
Mạc Như Nghiên cực kì may mắn, nàng đã buông đũa xuống rồi. Nếu không nghe câu này của Thái Tử xong, nàng tất nhiên sẽ bị nghẹn chết.
Mộ Dung Quân có chút xấu hổ. Ở trong mắt nàng, Thái Tử điện hạ không thất lễ như thế. Nhưng mà hình như, Thái Tử điện hạ cũng không có ý thu lời lại?
Thái Tử quả thật không tính thu hồi lời lại. Tuy hắn không phải là vua, nhưng từ trước đến nay đều tuân theo quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Còn có thất lễ hay không? Hắn có vẻ như quả thật là quen theo tật xấu của Mạc Như Nghiên rồi.
May mà Mạc Như Nghiên không biết suy nghĩ của Thái Tử. Nếu không, nàng tất sẽ nói với Thái Tử thật rõ ràng. Dựa vào cái gì phẩm hạnh của Thái Tử không tốt, lại biến thành do nàng làm hỏng được?
Tin hay không nàng có thể đứng sóng đôi với Mộ Dung Quân, phẩm hạnh của cô tuyệt đối có thể đạt được đảm bảo.
Thấy cục diện hơi lạnh, Thái Tử hỏi lần nữa: “Không biết Mộ Dung tiểu thư đã biết chuyện mình sắp trúng cử chuyện Thái Tử Phi không?”
Lần này, không cần Mạc Như Nghiên biểu hiện cảm xúc, Mộ Dung Quân liền biểu lộ kinh ngạc. Thái Tử điện hạ làm sao có thể…
“Nói vậy Tể Tướng phu nhân đã nhắc tới chuyện này với Mộ Dung tiểu thư rồi!” Dùng giọng điệu cực kì chắc chắn, Thái Tử nói tiếp.
Sắc mặt Mộ Dung Quân biến sắc. Băn khoăn trước đó liền biến mất, ngược lại gò má liền nổi lên, không chịu nổi mà trắng xanh.
Mạc Như Nghiên lại dưới tình huống như vậy mà cười lên tiếng.
Mộ Dung Quân nghe vậy quay đầu, không dám tin nhìn Mạc Như Nghiên.
Sắc mặt Thái Tử cũng thay đổi. Hắn có nghĩ tới phản ứng của Mộ Dung Quân, lại không dự đoán được Mạc Như Nghiên thế mà lại ở phía sau mà vui sướng khi thấy người gặp họa.
Mạc Như Nghiên tới Đế Đô lâu như vậy, Thái Tử cho rằng, ít nhất Mạc Như Nghiên với Mộ Dung Quân là tình địch là thật. Lại không nghĩ rằng, hóa ra tình cảm của Mạc Như Nghiên liền đối với Mộ Dung Quân là giả.
“Thái Tử điện hạ đang khảo nghiệm Tiểu Quân sao?” Chỉ là, câu tiếp theo của Mạc Như Nghiên, trực tiếp chặn đứng suy nghĩ của Thái Tử. Đồng thời, cũng khiến cho Mộ Dung Quân trấn tĩnh lại.
Khảo nghiệm Mộ Dung Quân? Thái Tử thừa nhận, quả thật hắn có tính như vậy, cũng thật sự làm như vậy rồi.
Chỉ là nhanh như vậy đã bị Mặc Như Nghiên nhìn ra rồi, quả thật Thái Tử thật muốn biết.
Có câu hỏi của Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân cảm thấy an tâm một chút. Cong miệng, lần đầu tiên nhìn thẳng Thái Tử.
“Nếu như Thái Tử điện hạ có bất cứ nghi ngờ hay bất mãn gì, có thể nói thẳng. Nếu là cảm thấy ở trước thần nữ không thỏa đáng lắm, cũng có thể thẳng thắn từ chối đề nghị của Hoàng Hậu nương nương. Phủ Tể Tướng nhất định sẽ không để ý, quyết định không có nửa câu oán hận.” Không thể không nói, sau khi biết Thái Tử có ý thăm dò, Mộ Dung Quân giận. Cũng vì vậy, mặc dù là nói năng lỗ mãng, nàng cũng làm rồi.
Mộ Dung Quân cho rằng, sau khi nàng nói lời bất kính xong, Thái Tử sẽ trực tiếp mặt lạnh hoặc là giận tím mặt lại.
Nhưng mà thực tế, Thái Tử chỉ lạnh nhạt lườm Mạc Như Nghiên một cái, liền gật gật đầu nhìn về phía Mạc Dung Quân: “Thái độ của Mộ Dung tiểu thư, Bản Thái Tử đương nhiên nhìn thấy. Vẫn mong Mộ Dung tiểu thư yên tâm, việc này rất nhanh sẽ có kết quả.”
Nói như vậy, Thái Tử không tính nói tiếp nữa rồi hả? Cũng được, mặc dù là chết, ít nhất cũng có thể để cho cô chết thoải mái một chút.
Xác định tính toán của Thái Tử, Mộ Dung Quân ngược lại không lo lắng nữa. Bình tĩnh lại rồi nhìn Thái Tử, yên tĩnh chờ Thái Tử xử lý.
Thái Tử thật cũng không tính đem Mộ Dung Quân làm thế nào, chỉ là trước khi đi, tận lực dừng lại ở trước mặt Mạc Như Nghiên một cái.
Mạc Như Nghiên cực kì xác định, nàng có thể nhìn ra ý cảnh cáo trong mắt Thái Tử.
So với những người khác, Mạc Như Nghiên cảm thấy cực kì vô tội. Đúng, nàng thừa nhận nàng không nên thẳng mặt vạch trần ý định của Thái Tử. Nhưng dù thế nào Thái Tử cũng là Thái Tử, bắt nạt một cô nương như vậy thật sự tốt sao?
Nếu Hạ Trăn ở trong này, Mạc Như Nghiên sẽ giáo huấn Hạ Trăn một trận, tỉ mỉ giảng giải Hạ Trăn thế nào là lễ, thế nào là nghi.
Chỉ là, Hạ Trăn ở trong này. Cũng không thể tiếp thu được Mạc Như Nghiên dùng ngòi bút làm vũ khí, thành công né qua một lần.
Lúc Mộ Dung Quân rời khỏi phủ tướng quân, lòng tràn đầy cảm kích. Hôm nay nếu như không có Mạc Như Nghiên ở bên cạnh, có lẽ nàng ta sẽ càng thêm không chịu nổi cảnh ngộ này!
Sau lần này, Mạc Như Nghiên mấy ngày cũng không thấy Mộ Dung Quân tới cửa. Đợi lúc nghe được tin tức của Mộ Dung Quân, chính là ý chỉ Mộ Dung Quân thành Thái Tử Phi đã đến.
Này! Chẳng lẽ có chỗ nào kì quặc? Làm sao có thể? Ngày ấy Thái Tử rõ ràng không hài lòng với Mộ Dung Quân, đây mới là giáp mặt làm khó không phải sao?
Vì thiệt tình lo lắng cho Mộ Dung Quân, lần đầu tiên Mạc Như Nghiên phá lệ, gửi thiếp tới phủ Tể Tướng.
Nghe nói Mạc Như Nghiên đã đến, Tể Tướng phu nhân tự mình ra cửa nghênh đón. Rất nhanh sau đó, Mạc Như Nghiên liền gặp được Mộ Dung Quân đóng cửa không ra ngoài.
Nhìn thấy Mạc Như Nghiên, trong mắt Mộ Dung Quân hiện rõ lên vui sướng. Lại nhìn thấy Tể Tướng phu nhân ở bên cạnh Mạc Như Nghiên xong, chuyển thành ảm đạm và thất vọng.
“Tướng quân phu nhân lần đầu tới quý phủ, ta vốn nên tới chiêu đãi không thất lễ. Chỉ là nếu Tướng quân phu nhân tới tìm Tiểu Quân, ta liền không quấy rầy hai người nói chuyện nữa.” Trong lòng biết giờ phút này đứng ở chỗ này không thể hợp lắm, Tể Tướng phu nhân mang theo nụ cười ấm áp, rời khỏi.
Nhìn Tể tướng phu nhân rời đi, lại nhìn hạ nhân trong phòng lui ra, Mạc Như Nghiên mới nhìn về phía Mộ Dung Quân: “Hiện nay tình hình của ngươi rất tệ.”
“Đâu chỉ rất tệ? Ta giống như sắp bị ép điên rồi.” Mộ Dung Quân cười châm chọc, lại cũng không dám để Mạc Như Nghiên có thai đứng lâu, vội vàng đỡ ngồi xuống, “Như Nghiên nhất định không có nhận được thư ta sai người đưa ra ngoài hả!”
Mạc Như Nghiên ngẩn người, lập tức gật gật đầu: “Ừm, quả thật không nhận được.”
“Ta liền biết.” Mộ Dung Quân bĩu môi, không nhịn được liền oán giận ra tiếng, “Ta vốn cũng không muốn thế nào. Thánh chỉ tứ hôn đã hạ, chẳng lẽ ta còn có thể liên lụy cửu tộc đắc tội cả tộc được? Cứ vậy trong nhà liền quản ta nghiêm ngặt, đến thư ta gửi Như Nghiên cũng chặn lại. Thật may mắn là Như Nghiên là phu nhân phủ Thanh Viễn tướng quân, mẫu thân ta dù có không tình nguyện thế nào, cũng không dám cản trở ngươi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.